🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chuyện gì vậy? Cảm giác như bản thân mình cũng bị chửi ké một trận rồi.

Cố Thậm Vi thầm thở dài, lắc lắc đầu. Giá mà phụ thân nàng đúng thật chỉ là một chó hoang bên vệ đường thì tốt biết mấy.

Cho dù nàng phải mang cái tên “Cẩu Thậm Vi”, ngày ngày cùng cả nhà hái hoa, bắt cá, sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ, còn hơn là vì những kẻ chẳng liên quan, vì những chuyện chẳng đáng, mà khiến cả nhà âm dương cách biệt.

Thấy Cố Thậm Vi ăn cá chậm lại, sắc mặt hơi u ám, ánh mắt Hàn Thời Yến lóe lên, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

“Không biết Ngô Giang với bọn Ngụy Trường Mệnh có còn đang tìm cách liên lạc với chúng ta không nữa.”

Nghe đến mấy cái tên quen thuộc ấy, tinh thần Cố Thậm Vi liền phấn chấn hẳn lên: “Ta suýt chút nữa quên mất việc này rồi. Đừng lo, bọn họ sẽ không đến đâu. Trước khi rời đi, ta đã ra hiệu bằng tay với họ rồi. Giờ này chắc họ đang tìm đến đoàn thương nhân của Vương phu nhân để lấy quốc tỷ.”

Nàng nào phải Gia Cát Lượng tái thế, đương nhiên không thể liệu sự như thần.

Cũng chẳng thể biết rằng đến lượt bọn họ thì Chu Hoàn lại mang quân đến, vô tình giúp họ có cơ hội thoát khỏi việc kiểm tra.

Rõ ràng đang là thời điểm mấu chốt của một cuộc mưu phản, vậy mà cửa thành lại bất ngờ mở ra, để dân thường rời đi?

Không phải Cố Thậm Vi vô tình, mà là trong thời loạn thế, những kẻ bị quyền lực làm mờ mắt, làm sao có thể quan tâm đến sống chết của bá tánh?

Ai thèm để ý nhà ngươi có chia lìa cốt nhục hay không, có trôi dạt tha hương hay không chứ…

Trong tình huống đó, vậy mà họ vẫn mở cửa thành, còn chậm rãi kiểm tra hành lý mang theo của từng người, chỉ có thể có một khả năng duy nhất, Tề Vương đã cấu kết với Bắc triều, Triệu Cẩn và bọn họ muốn dùng cách này lừa Ngụy Trường Mệnh giao quốc tỷ ra từ lối chó chui.

Vậy nên, việc kiểm tra người khác chỉ là hình thức.

Chỉ có bọn họ mới là mục tiêu duy nhất cần lục soát thực sự.

Thế nên, vào thời khắc then chốt ấy, nàng và Hàn Thời Yến đã bàn bạc, quyết định giấu quốc tỷ trong hàng hóa của đoàn thương nhân nhà Vương phu nhân.

Hàng hóa của họ nhiều vô kể, nếu muốn kiểm tra từng món một thì không biết đến kiếp nào mới xong.

Triệu Cẩn và Phương Lạp đang gấp rút mang quốc tỷ vào kinh, tất nhiên sẽ không để đám lính Bắc triều trì hoãn quá lâu. Giấu quốc tỷ trong thương đội đó, có thể nói là an toàn nhất rồi.

“Có ta ở đây, ngươi làm sao có thể gặp chuyện? Chuyện này Ngô Giang đếm bằng đầu ngón chân cũng hiểu được.”

Hàn Thời Yến thấy Cố Thậm Vi đầy tự tin, khóe miệng không kìm được mà cong lên: “Ừm, ta cũng tin nàng, nên mới yên tâm mà xách gói chạy theo.”

Cố Thậm Vi sững người. Khoe khoang bản thân là chuyện thường ngày, nhưng câu nói chân thành và khẳng định chắc nịch như vậy của Hàn Thời Yến lại khiến nàng có chút ngượng ngùng.

Nàng ho khẽ một tiếng, ánh mắt liếc về phía chiếc ly lưu ly đựng nước đường đỏ. Giờ nước trong ly đã không còn nóng, nàng khó khăn nhấc lên, uống ực một hơi lớn.

Hàn Thời Yến thấy vậy, ánh mắt khẽ chuyển: “Nàng không lo đoàn thương nhân của Vương phu nhân xảy ra sự cố gì sao? Dù gì đó cũng là quốc tỷ.”

Ngược lại, mắt Cố Thậm Vi lại sáng rực lên: “Mất càng hay! Mất rồi ta có thể đến nhà Vương phu nhân ăn no ngủ kỹ cả đời… ăn bám… khụ khụ, ý ta là… Vương phu nhân giàu nứt đố đổ vách như thế, chẳng lẽ lại để chúng ta thiệt thòi?”

Hàn Thời Yến hoàn toàn không ngờ được câu trả lời ấy.

Hắn nhìn Cố Thậm Vi đang chìm trong giấc mộng ban ngày lấp lánh ánh vàng, không nhịn được mà nói: “Thực ra ta cũng rất nhiều tiền, tuy không dám nói là giàu địch quốc, nhưng ăn no mặc ấm suốt mười tám đời thì không thành vấn đề. Ở Biện Kinh ta có ruộng có đất, có nhà có cửa, có cả cửa hàng.”

“Dù không bằng được sự giàu sang của Vương phu nhân, nhưng nếu Cố thân sự thích con sư tử nạm răng vàng, thì cho nó nạm cũng không phải chuyện khó.”

Cố Thậm Vi nghe xong, mặt lập tức đỏ bừng, thật sự là vừa thẹn vừa giận!

“Hàn ngự sử, tại sao lại đi đếm tiền trước mặt một kẻ nghèo rớt mồng tơi như ta? Ngươi nạm răng vàng cho sư tử đá trước cửa nhà, chẳng thà nạm cho ta với Ngụy Trường Mệnh! Sau này mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đánh nhau, chỉ cần nhe răng ra là chói mù mắt địch. Lúc đó chẳng phải là bắt người như trở bàn tay sao?”

Hàn Thời Yến nghẹn lời.

Ý tứ hắn muốn nói, Cố thân sự hoàn toàn không hiểu được một câu nào.

Hắn còn đang suy nghĩ thì nghe thấy Cố Thậm Vi tiếp lời: “Ngươi có thể đi thuyền ban đêm không? Tuy Triệu Cẩn đã chết, nhưng Tề Vương mưu phản đang cận kề, chúng ta vẫn nên quay về Biện Kinh càng nhanh càng tốt. Hoàng Thành tư đã có biến, giờ nơi đó ra sao cũng không rõ.”

“Ta thấy ngươi đóng bè tre, hẳn cũng nghĩ giống ta. Vách núi này dốc đứng, leo lên là điều không thực tế. Thà cứ xuôi theo dòng mà đi về phương nam, đến khi gần đến Nhạn Môn Quan thì tìm chỗ lên bờ rồi nghĩ cách hội hợp với họ.”

Hàn Thời Yến hơi do dự, ánh mắt nhìn về phía vết thương trên người Cố Thậm Vi: “Thế còn thương thế của nàng…”

Cố Thậm Vi khẽ cười: “Ta không sao! Có điều có lẽ ta sẽ phải nằm một lát, ngươi phải làm người lái thuyền rồi.”

Nàng nói xong, thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc: “Với ta thì quốc tỷ thật ra không quan trọng, nhưng thứ này lại là chứng cứ mấu chốt của vụ án Phi Tước. Có một điểm ta vẫn chưa hiểu: năm đó Tề Vương tạo ra vụ Phi Tước, theo lý thì quốc tỷ phải rơi vào tay hắn mới đúng.”

“Vậy mà sau đó nó lại rơi vào tay Gia Luật Tầm, còn bị hắn dùng để giao dịch với Đại Ung, chuyện này là thế nào?”

“Tề Vương gây ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ là để dâng quốc tỷ cho kẻ địch? Rồi lại tự mình phái người đi cướp lại? Trong đó hẳn là có điều gì đó mà chúng ta chưa biết.”

Hàn Thời Yến cau mày, khẽ gật đầu. Lúc trước khi Cố Thậm Vi trọng thương chưa tỉnh, hắn luôn lo lắng, chưa có thời gian suy xét kỹ lưỡng mọi việc.

Giờ ngẫm lại, quả thực là có điều mờ ám trong đó.

Quốc tỷ vốn nên nằm trong tay Tề Vương, tại sao lại lưu lạc đến Bắc triều?

“Nếu ta nhớ không lầm, chẳng phải Hàn ngự sử từng nói Tề Vương sẽ không mưu phản mà?”

Hàn Thời Yến sửng sốt. Hắn nhớ lại khi Cố Thậm Vi hỏi chuyện Triệu Cẩn, mình còn từng vỗ ngực đảm bảo rằng Tề Vương tuyệt đối không thể làm phản… bỗng cảm thấy mặt mình đau rát.

Hắn bất lực nhìn Cố Thậm Vi…

Hắn dám chắc, đây là “nghiệp quật” Cố thân sự dành cho việc hắn vừa “khoe của”!

Cô nương này đúng là kiểu có thù báo thù ngay, không đợi nổi một khắc!

Dù thực ra vừa nãy hắn hoàn toàn không có ý khoe khoang, hắn chỉ muốn nói rõ rằng “đùi vàng” đang ở ngay trước mắt, hắn đủ khả năng để Cố Thậm Vi sống sung sướng cả đời.

Thế nhưng khi thấy nụ cười ranh mãnh lấp lóe trong mắt nàng, Hàn Thời Yến bỗng cảm thấy… đau mặt cũng đáng thôi.

“Nhắc mới nhớ, trước giờ ta luôn muốn hỏi, một công tử sống trong nhung lụa như Hàn ngự sử, sao lại biết bắt cá, biết đóng bè các kiểu thế? Ngay cả người Cố gia cũng chẳng ai biết làm mấy chuyện này.”

“Nấu ăn thì còn có thể nói là do ham ăn, nhưng mấy việc này đâu phải vì ăn…”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa hiếu kỳ cúi đầu nhìn bè tre dưới thân. Nói thật, tay nghề của Hàn Thời Yến cũng không tồi, ít nhất bè nhìn khá chắc chắn, trông không giống kiểu mới xuống nước đã rã ra.

Bọn tiểu thiếu gia trong thành Biện Kinh, mấy trò đấu gà trộm chó thì giỏi vô cùng, nhưng mấy việc tay chân thế này, đến cả tiểu đồng đi theo cũng không biết làm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.