🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hàn Thời Yến im lặng một lát, cuối cùng vẫn thật thà thừa nhận: “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta làm.”

Cố Thậm Vi cười gượng một tiếng, nàng hơi khó nhọc nằm xuống, lại kéo cái bọc vải to đắp lên người, trùm kín từ đầu đến chân.

“Nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật chúng ta cũng chẳng cần vội vã đến vậy. Đêm vừa tối, ta lại quá đau, chi bằng đợi đến sáng mai trời sáng rồi hãy lên đường cũng không muộn.”

Đùa à! Bây giờ cả người nàng cứng đờ, còn hơn cả tấm bia đá khắc đầy gia quy của Cố gia, nếu chiếc bè trúc này mà “rắc” một tiếng gãy đôi, thì Hàn Thời Yến có khi thật sự phải viết điếu văn cho nàng, khóc lóc thảm thiết một phen ấy chứ.

Nàng vừa nghĩ đến đây, liền bắt gặp ánh mắt u uẩn của Hàn Thời Yến đang nhìn mình.

Cố Thậm Vi vừa định nói thêm vài câu chống chế để xua đi ngượng ngùng, thì thấy Hàn Thời Yến chống một tay xuống đất, tay còn lại nhẹ nhàng vươn tới sờ trán nàng.

“Ừ, mai hẵng đi cũng được. Trên người nàng có thương tích, nên nghỉ ngơi thêm chút nữa. Nước sông chảy xiết, ngày mai chúng ta xuất phát sớm, chưa chừng còn đến nơi trước cả đá Ngô Giang.”

Cố Thậm Vi còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Hàn Thời Yến đang nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt chan chứa dịu dàng.

Không biết từ lúc nào, mặt trời đã lặn hẳn về phía Tây, trăng đã treo lơ lửng giữa trời. Ánh sáng bạc xuyên qua kẽ lá rơi xuống, mặt sông phản chiếu ánh trăng lấp lánh, nơi nơi đều là bóng nguyệt in hình.

Mà ánh mắt của Hàn Thời Yến, còn ấm áp lòng người hơn cả ánh trăng kia.

Ánh mắt của Hàn ngự sử lẽ ra phải sắc bén như dao, đủ khiến người ta chịu vạn tiễn xuyên tim, chứ đâu thể ngọt ngào như mật trong suốt thế này.

Bị một ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Cố Thậm Vi cảm thấy tim mình đập sai nhịp.

Chết tiệt! Hàn ngự sử chẳng lẽ bị hồ ly tinh nào chiếm xác ở chốn hoang dã này rồi sao?!

Cố Thậm Vi đang nghĩ vậy, thấy bàn tay của Hàn hồ ly kia đang đặt trên trán nàng chậm rãi lướt xuống, khẽ khàng khép đôi mắt nàng lại.

Nàng biết mà!

“Tiếp theo ngươi định nói ‘yên nghỉ’ chứ gì!”

Nhưng lần này Hàn Thời Yến không đùa giỡn theo lời nàng, hắn buông tay ngồi thẳng dậy, lại cầm lấy y phục đã hong khô bên cạnh đống lửa, nhẹ nhàng đắp lên người Cố Thậm Vi.

Sau đó hắn lấy một ống trúc được bọc kín bằng giấy dầu, nhét vào phía bên kia người nàng.

“Bên đó không sưởi được, ta dùng ống trúc làm một cái túi sưởi, có thể ấm lên một chút.”

“Nàng nhất định sẽ sống thật lâu thật lâu… Ta còn muốn nhìn nàng luận kiếm trên Hoa Sơn, phiêu bạt giang hồ. Đến lúc đó, họa đồ mỹ thực của ta sẽ không chỉ có mỗi Biện Kinh, mà còn có thể vẽ thêm chè sen đất Sở, ngó sen ngào đường… muốn vẽ trọn cả Đại Ung, không sống lâu sao được?”

“Cố Thậm Vi, lúc nàng phiêu bạt giang hồ, có bằng lòng mang theo ta không?”

Cố Thậm Vi không trả lời, chỉ nằm yên nhìn lên bầu trời đêm tĩnh lặng.

Bên trái nàng rất ấm, là túi sưởi do Hàn Thời Yến tự tay làm; bên phải nàng cũng rất ấm, là đống lửa lớn hắn nhóm lên.

Ngay cả trong lòng nàng, cũng ấm áp lạ thường.

“Giang hồ hiểm ác, mỗi ngày đều là đao quang kiếm ảnh, đánh đánh giết giết. Hàn ngự sử vẫn nên ở lại Biện Kinh trừ gian diệt ác thì hơn. Mèo mà cố chui vào hang chuột, chỉ có thể bị mắc kẹt. Người với người, từ lúc sinh ra đã định sẵn phải đi những con đường khác nhau.”

Lòng bàn tay Hàn Thời Yến thoáng chua xót, hắn hít sâu một hơi, thầm nhủ với chính mình: không thể nóng vội.

“Hàn mỗ có một chuyện muốn thỉnh giáo Cố thân sự, nếu bây giờ Hàn mỗ bắt đầu luyện võ, liệu còn kịp không?”

Cố Thậm Vi suýt nữa không tin nổi vào tai mình!

Nàng đột ngột bật dậy, đau đến nhe răng trợn mắt: “Ngươi nghiêm túc đấy à?”

Vừa nói, nàng vừa đảo mắt đánh giá Hàn Thời Yến từ trên xuống dưới, thấy gương mặt hắn đầy nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ đùa cợt, nàng liền lắc đầu, trong lòng trăm mối cảm xúc phức tạp: “Không cần thiết đâu. Lần này là trường hợp đặc biệt, bình thường ngươi làm ngự sử ở Biện Kinh, căn bản không có bao nhiêu cơ hội động tay.”

“Huống hồ ngươi còn có thể gọi thêm mười người tám kẻ cao to vạm vỡ đi theo bảo vệ, cứ thế mà an tâm ngủ yên.”

Thấy Hàn Thời Yến vẫn không có ý định từ bỏ, Cố Thậm Vi lại lắc đầu lần nữa: “Luyện võ rất khổ đấy. Ngươi biết tại sao ta biết bơi không? Là do lúc luyện khinh công ‘lướt nước’ bị sặc nước mà ra.”

“Hồi mới tập khinh công, phụ thân với mẫu thân ta ngày nào cũng dắt ta chạy khắp Biện Kinh, trên trời dưới đất, sông ngòi ao rạch, chẳng chừa chỗ nào.”

“Có một lần ta nín thở chạy trên mái nhà, ai ngờ mùi cơm trong viện dưới đó thơm quá! Ta vừa thèm ăn vừa không giữ được hơi thở, thế là ngã thẳng vào cái nồi sắt to tướng của người ta đang xào nấu tiệc cưới!”

Hàn Thời Yến tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, khóe miệng không kìm được mà cong lên cao.

Hắn chợt thấy hơi hối hận, rõ ràng trước kia cùng sống ở Biện Kinh, hắn từng nghe danh “thiên tài kiếm thuật” Cố Thậm Vi, thế mà lại chưa từng đến làm quen nàng, để bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện thú vị về nàng.

Cố Thậm Vi thấy Hàn Thời Yến im lặng không nói, lại lên tiếng: “Luyện võ là chuyện rất coi trọng căn cơ từ bé. Ngươi bây giờ mới bắt đầu, e rằng bỏ công gấp đôi mà hiệu quả chỉ được một nửa. Hơn nữa, luyện võ còn cực kỳ cần thiên phú, có người khổ luyện cả đời, cũng chưa chắc bước chân vào được hàng ngũ.”

Luyện võ cũng giống như đọc sách đều là chuyện cực kỳ đòi hỏi thiên tư, lại tiêu hao thời gian vô kể.

Hàn Thời Yến vốn không cần phải chịu khổ đến vậy.

Cố Thậm Vi nghĩ thế, liền nói thẳng ra như thế.

Nhưng Hàn Thời Yến cuối cùng cũng mở miệng, hắn lắc đầu nói: “Rất cần thiết. Ta không mong trở thành cao thủ gì trong chốn võ lâm, chỉ cầu có khả năng tự bảo vệ mình.”

Vừa nói, tay hắn vừa siết chặt lại.

Giống như hôm nay vậy, hắn đứng trên bờ, bất lực trơ mắt nhìn Cố Thậm Vi chìm xuống đáy sông, cảnh tượng đó, hắn không muốn trải qua lần thứ hai.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc mình phải lợi hại như Cố Thậm Vi.

Nhưng ít nhất, cũng phải khiến bản thân có thể làm được gì đó.

Đời người rất dài, mà hắn lại có đủ kiên nhẫn, nếu bây giờ không bắt đầu, thì đến sáu mươi tuổi, hắn vẫn chỉ là ông lão tóc bạc phải để Cố Thậm Vi dìu dắt; nhưng nếu bắt đầu từ bây giờ, ít nhất đến khi sáu mươi tuổi, hắn có thể cõng nàng đi như bay.

Hơn nữa, hắn còn rất tham lam, nếu hắn bắt đầu luyện võ, vậy thì sẽ có vô số cái cớ để đến tìm Cố Thậm Vi thỉnh giáo võ công.

Dù sao, đợi đến khi Tề Vương bị bắt, thì vụ án Phi Tước cũng sáng tỏ.

Đến lúc đó, Cố Thậm Vi chưa chắc còn ngày ngày cùng hắn phá án, cái bản lĩnh “qua cầu rút ván” của vị Cố thân sự này, hắn đã sớm bị nàng dạy cho vài lượt rồi.

“Nếu ngươi nhất quyết muốn luyện, thì cũng không phải không được. Đợi ta quay về Biện Kinh, sẽ tìm cho ngươi một phương thuốc, rửa tủy tẩy gân thông hai mạch Nhâm Đốc thì không có đâu, nhưng ngâm dược thì vẫn có. Mỗi ngày sau khi luyện xong, ngâm một chút, ít nhất không đến nỗi phải để người ta khiêng vào triều…”

Nói đến luyện võ, Cố Thậm Vi như mở máy phát, nói không ngừng.

Nàng lầm bầm cả nửa ngày, lại uống thêm ngụm nước, nói mãi không biết bao lâu, đến khi không chống nổi cơn buồn ngủ mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chung quanh lập tức yên ắng hẳn.

Hàn Thời Yến lắng nghe tiếng nước chảy, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thậm Vi đang say ngủ.

Vì bị thương, sắc mặt nàng trắng bệch khác thường, nằm trên bè trúc cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể lìa đời.

Hàn Thời Yến không nhịn được, vươn tay dò hơi thở nơi mũi nàng, thấy còn thở, liền rụt tay lại như bị bỏng.

Hắn nhìn tay mình, những ngón tay vẫn còn cong lại, sắc mặt có phần cứng đờ.

Đầu óc hắn… đúng là hỏng mất rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.