🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ba người sáu con mắt vây quanh Ngụy Trường Mệnh nhìn chằm chằm, thấy sắc mặt hắn hồng hào, thần thái như thường, ai nấy đều tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

“Trường Mệnh huynh à, bụng huynh chẳng phải có hố không đáy đấy chứ? Người ta bảo bụng tể tướng có thể chèo thuyền, e là sau này huynh còn lợi hại hơn cả tể tướng rồi!”

Ngô Giang vừa đi vòng quanh Ngụy Trường Mệnh vừa giơ tay định vỗ lên bụng hắn, cái bụng bằng phẳng trông thật chẳng liên quan gì đến sức ăn kinh người kia, nhưng tay vừa đưa tới gần đã bị Ngụy Trường Mệnh túm chặt lấy!

Thấy Ngô Giang kêu đau, Ngụy Trường Mệnh hoảng hốt vội buông tay.

Hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Dạo gần đây thường ở cùng An Tuệ, toàn chơi kiểu thế này. Không ngờ lần này lại túm trúng thật.”

Lời này nghe sao mà thân mật, khiến Cố Thậm Vi không khỏi nghi hoặc, đảo mắt đánh giá Ngụy Trường Mệnh từ đầu đến chân.

Hôm nay hắn mặc bộ áo đỏ thẫm của Hoàng Thành tư, cả người toát ra tinh thần phơi phới. Nói gì thì nói, tên này tuy là kẻ miệng mồm ba hoa lười động não, nhưng trông lại không đến nỗi nào. Chỉ cần không mở miệng, cũng có thể coi là một thiếu niên tuấn tú, phong lưu tiêu sái.

“Ngươi với An Tuệ quan hệ tốt lắm à?”

Sắc mặt Cố Thậm Vi có phần phức tạp. Nàng chỉ mới rơi xuống vực một lần thôi mà, sao cảm giác như mình mất tích mười tám năm vậy?

An Tuệ thế nào nàng rõ. Tính tình cô nương đó cực kỳ lạnh nhạt, nếu không có ai hỏi thì một năm cũng chẳng nói nổi một câu. Ngoài điều tra với giết người, An Tuệ hầu như chẳng làm chuyện gì khác. So với Ngụy Trường Mệnh, nàng càng giống một sát thủ không chút tình cảm.

Ngụy Trường Mệnh gật đầu như giã tỏi, mặt đầy vẻ sợ hãi.

“Phải rồi chứ sao! Bọn ta còn cá cược với nhau, ai đánh thua thì phải làm cháu người kia. Đừng tưởng cô nương ấy trông xinh xắn dịu dàng, lòng dạ thì hiểm ác lắm. Đánh nhau toàn nhắm chỗ hiểm, ta mới đứng yên thôi là con dao găm của nàng đã rạch tới rồi…”

“Đến cả công công chưởng đao bên cạnh Quan gia cũng chưa chắc ra tay thuần thục bằng nàng!”

“Không phải ta nói chứ, biệt hiệu giang hồ của An Tuệ lẽ ra nên gọi là ‘Thiến Thần’ mới đúng!”

Khóe miệng Cố Thậm Vi giật giật. Nàng còn tưởng An Tuệ cuối cùng cũng có được một người bạn ngoài nàng, ai ngờ vẫn là cái kiểu cũ rích của Ngụy Trường Mệnh, ngày nào cũng bám người ta đòi tỷ thí! Thật đúng là trẻ con hết chỗ nói!

Hành trình đã định, mấy người cũng không dừng lại lâu, chuẩn bị sẵn lương khô rồi lập tức phóng ngựa thẳng về phía Biện Kinh.

Hành trang gọn nhẹ, dọc đường hầu như không nghỉ, ngày đêm không ngừng, so với lúc xuất phát vốn trắc trở trùng trùng, đi vài ngày là gặp thích khách, thì đường về thật sự trôi chảy bất ngờ, chẳng gặp bất cứ trở ngại nào.

Cho đến khi mọi người đứng dưới cổng thành Biện Kinh, Cố Thậm Vi vẫn chưa thể tin được.

Bọn họ cứ thế… thuận buồm xuôi gió mà quay về Biện Kinh rồi sao?

Triệu Cẩn, Tề Vương không hề phái người chặn đường, cũng không thấy dấu hiệu đại quân điều động trên đường. Thật sự là chuyện không tưởng.

Biện Kinh ấm áp hơn Bắc Triều nhiều, dân chúng xếp hàng ngoài cổng thành đều đã thay y phục mỏng nhẹ. Các vị nương tử, lang quân trong đội ngũ cài hoa lên tóc, nói cười rôm rả, thoạt nhìn đầy sắc xuân rạng rỡ, chắc là vừa mới đi du xuân trở về.

Trên mặt ai nấy đều là thần sắc vui vẻ hân hoan, khiến nhóm người gió bụi đầy mình như Cố Thậm Vi và đồng hành chẳng khác gì đàn heo lấm bùn quê mùa vừa mò lên làm người.

Chỉ là, nhìn thấy Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh dẫn đầu đều khoác áo choàng đỏ tươi của Hoàng Thành tư, không mấy ai dám cười cợt ra mặt, chỉ len lén nhìn rồi ghé tai xì xào.

Cố Thậm Vi thúc ngựa tiến lên, giơ thẻ bài bên hông ra, vệ binh giữ thành lập tức tránh đường, mỉm cười cúi người chắp tay: “Mời các vị đại nhân thông hành!”

Biện Kinh không có cảnh máu chảy đầu rơi, ngược lại lại là một mảnh ca múa thái bình.

Biện Kinh hôm nay giống hệt như mọi ngày nắng đẹp gió lành trước kia, không có phản loạn, thậm chí ngay cả cảnh đánh người giữa đường vốn xuất hiện khắp nơi trong Vương Đô cũng không hề xuất hiện. Tất cả mọi người đều hòa khí vui vẻ, nở nụ cười như bày người gỗ.

Hàn Thời Yến ghìm cương ngựa, quay đầu nhìn về phía tên thị vệ canh cổng: “Gần đây trong Biện Kinh có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

Tên thị vệ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên, cung kính hô một tiếng: “Hàn ngự sử, ngài trở về từ biên ải rồi sao? Hiện nay trong thành Biện Kinh truyền khắp, nói đại nhân không tốn lấy một binh một tốt, đổi lấy được sự hòa bình ở Bắc Quan!”

Nịnh xong một câu, tên thị vệ ngó quanh bốn phía, hạ giọng đầy vẻ thần bí: “Chuyện đặc biệt thì… có khối!”

“Phúc Thuận công chúa lại gả chồng rồi, mà lần này là gả cho một hòa thượng ở Ngũ Phúc tự cơ đấy!”

“Vương ngự sử mới nạp thêm người thiếp thứ mười chín, nghe nói nàng ta thân cao hơn tám thước, mặt mày như dã quỷ, giỏi nhất là đánh trống!”

“Lục Dực cô nương ở Phù Dung lâu đêm nay mở hội hoa tìm người chuộc thân, trong thành Biện Kinh không ít công tử thiếu gia đều chuẩn bị dốc sạch hầu bao rồi!”

“Còn nữa…” Tên thị vệ lén liếc nhìn Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh phía trước, thấy hai người không tỏ vẻ tức giận, liền hạ giọng nói tiếp: “Chuyện ly kỳ nhất là… Trương đại nhân của Hoàng Thành tư đột nhiên biến mất! Cho đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích!”

“À đúng rồi! Gần đây trong Biện Kinh xuất hiện một tên cuồng ma giết người, mỗi đêm giết một người, nha sai Khai Phong phủ suýt chút nữa phải ngủ luôn ngoài chợ rồi, mà vẫn chưa bắt được hung thủ. Tính đến hôm nay đã có năm người chết rồi!”

Tên lính canh này xem ra ngày thường rất thích đến trà lâu nghe kể chuyện, nói năng thì trầm bổng có nhịp, kể chuyện mới lạ thì trơn tru như nước chảy mây trôi.

Cố Thậm Vi nghe từng cái tên quen thuộc ấy, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác như cách mấy đời.

Quả nhiên, Biện Kinh vẫn là Biện Kinh ấy, ngay cả không khí cũng tràn ngập một loại hoang đường khiến người ta không dám tin là thật.

Nàng vừa nghĩ vừa quay sang nhìn Hàn Thời Yến, tuy nói là hoang đường, nhưng lạ là từ đầu tới cuối không ai nhắc đến chuyện của Tề Vương.

Tề Vương còn chưa ra tay?

Trong cung đã nhận được thư tín của bọn họ, nói lý ra cho dù Tề Vương chưa mưu phản, cũng nên ra tay trước là thượng sách, bắt hắn rồi mới phải…

Bọn họ đã nghĩ tới khả năng Biện Kinh đã chìm trong chiến hỏa, thành núi xương biển máu. Cũng từng nghĩ tới khả năng Tề Vương bị bắt, mưu nghịch thất bại trong yên lặng. Nhưng tuyệt đối không ngờ lại gặp cảnh gió bình sóng lặng thế này.

Quá đỗi quái lạ!

Mấy người không dừng lại lâu ở cổng thành, lập tức phi ngựa như bay về phía hoàng cung. Khi tới gần cửa cung, người chạy trước nhất là Ngụy Trường Mệnh bỗng giơ tay ghìm cương.

“Đại nhân, ta thấy có gì đó không ổn!” Ngụy Trường Mệnh hạ giọng nói.

“Bởi vì ta phụ trách an nguy của Quan gia, trong cung đừng nói là người, ngay cả từng con muỗi ta cũng nhận ra. Mà bọn lính canh cửa cung hôm nay toàn là mặt lạ, chắc chắn đã bị thay người rồi. Hơn nữa vào giờ này, cửa cung vốn nên đóng kín mới đúng…”

Lời hắn vừa dứt, Cố Thậm Vi liền lập tức rút trường kiếm bên hông, vung một đường chém thẳng lên không trung.

“Tản ra mau!” Cố Thậm Vi quát lớn, trên không không biết từ lúc nào đã có một tấm lưới khổng lồ lao xuống. Tấm lưới ấy không rõ được dệt từ thứ gì, ánh lên sắc xanh biếc như có chất độc chảy qua, vừa nhìn đã thấy chẳng lành.

Chờ lưới áp xuống gần hơn, còn có thể thấy rõ bên trên giăng đầy những cây kim thép nhỏ li ti chi chít.

Nếu bị tấm lưới này trùm xuống, thì đúng là một lưới bắt sạch!

Mà ở bốn phía tấm lưới ấy, mỗi hướng đều có một người mặc đồ đen đeo mặt nạ đang đứng. Mặt nạ họ mang không phải là loại mặt nạ chim sẻ quen thuộc, mà là một màu trắng toát.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.