Khúc điệu mà Hàn Thời Yến huýt lên vô cùng xa lạ, Cố Thậm Vi dù là lần đầu nghe thấy, nhưng trong tiếng nhạc ấy lại lờ mờ cảm nhận được vài phần khí phách giang hồ.
Nếu không phải vết thương cũ còn chưa lành, nàng chỉ hận không thể lập tức rút kiếm, múa một bài trong dòng sông đào ấy, đợi đến khi khúc nhạc kết thúc, hai người giơ bầu rượu lên cạn một chén, há chẳng phải sảng khoái vô cùng?
Cố Thậm Vi vừa ngân nga theo khúc nhạc, vừa chống bè trúc trôi một mạch về phía Nam.
Dòng sông này so với tưởng tượng của nàng lại cuộn xiết hơn đôi chút. Sau vài lượt thay phiên với Hàn Thời Yến, đến trưa hôm sau, cá nướng của bọn họ cũng đã bị ăn sạch không còn, cuối cùng thì dòng sông cũng trở nên rộng rãi, nước trôi êm hơn, họ mới tìm được một nơi thuận tiện để lên bờ.
“Kia chẳng phải là ngựa của nàng sao?”
Hàn Thời Yến cõng gói hành lý lớn lên lưng, ngẩng đầu nhìn về phía bờ sông. Chỉ thấy giữa cánh đồng cỏ xanh mướt trải dài vô tận, một con ngựa hồng sắc táo đang bốn vó tung bay, lao như điên về phía họ. Nó nhe răng trợn mắt, bốn chân loạn xạ như thể chẳng cái nào chịu nghe theo cái nào, trông vừa ngốc nghếch vừa buồn cười.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của nó đảo tới đảo lui, như thể đã cảm nhận được ánh mắt của hắn.
Con ngựa hồng ấy trợn trắng mắt một cái, rồi lao thẳng về phía Cố Thậm Vi.
Hàn Thời Yến nhìn mà khóe miệng co giật, cái thứ này thật sự không phải là người đội lốt ngựa đấy chứ?
Nó không chỉ hèn hạ, mà còn biết xem mặt mà đối xử.
Hàn Thời Yến âm thầm mắng chửi trong bụng, giây tiếp theo suýt nữa không tin nổi vào mắt mình, thấy con ngựa vừa mới trợn trắng mắt kia, lúc này lại nước mắt lưng tròng. Nó hí lên một tiếng, dừng lại trước mặt Cố Thậm Vi.
Rồi còn khẽ “hừ hừ” mấy tiếng đầy ấm ức, lấy đầu dụi vào lòng bàn tay nàng!
“Sao ngươi lại tới đây! Thật đúng là ngựa tốt của ta mà!” Cố Thậm Vi mừng rỡ ôm lấy đầu ngựa.
Con ngựa hồng ấy “ư ử” đầy ấm ức, cọ cọ trong lòng nàng một lúc. Thấy Hàn Thời Yến đang dùng ánh mắt khó diễn tả nhìn nó, nhân lúc Cố Thậm Vi không để ý, nó còn lén nhe răng ra với hắn một cái.
Hàn Thời Yến hít sâu một hơi!
Chắc chắn là đầu óc hắn có vấn đề, nếu không sao lại nhìn ra tâm cơ trên người một con ngựa chứ?
Đến khi hắn định nhìn kỹ thêm lần nữa, lại thấy con ngựa kia đã đứng yên ổn như bao con ngựa bình thường, còn Cố Thậm Vi thì cưỡi lên lưng nó, quay đầu lại vẫy tay gọi hắn.
“Hàn ngự sử sao thế? Con ngựa này của ta đúng là bảo mã, thế mà lại biết xuôi dòng tìm đến tận đây chờ ta. Bản lĩnh ấy chẳng khác nào huynh đệ thất lạc nhiều năm của Kinh Lệ. Giờ thì chúng ta lại có thể hội họp với đám người Ngô Giang sớm hơn rồi!”
Hàn Thời Yến nắm lấy tay nàng, bị nàng kéo một cái nhẹ nhàng đã lên được ngựa. Vừa ngồi vững, thì nghe thấy phía sau “bộp” một tiếng vang.
Khóe miệng hắn giật giật, liếc mắt nhìn sang, thấy cái đuôi dài như cây phất trần của con ngựa đỏ đang vung lên vô cùng hả hê, hận không thể quất hắn rớt xuống ngựa.
Quả nhiên! Không phải đầu hắn có bệnh, mà là con ngựa này đã thành tinh rồi!
Cứ thế, Cố Thậm Vi cảm động không thôi vì ngựa vượt nghìn dặm tìm chủ, Hàn ngự sử thì đã viết ra được trong đầu một bản “Truyện yêu mã” dài cả vạn chữ, còn con ngựa hồng nọ thì vừa cõng hai người trên lưng, vừa suy nghĩ xem phải lắc mông thế nào để Hàn Thời Yến bị hất xuống mà Cố Thậm Vi không phát hiện ra…
Một ngựa, hai người, mỗi kẻ một tâm tư, cùng lao nhanh về phía Nhạn Môn Quan.
Có lẽ vì biến loạn trong Vương Đô, dọc đường gần như chẳng thấy bóng dáng đoàn thương nhân hay dân chạy nạn nào, chỉ có đôi lần bắt gặp sứ giả phi ngựa như gió cuốn qua mặt.
Tới được trạm dịch, Cố Thậm Vi bèn mua cho Hàn Thời Yến một con ngựa, hai người lại bổ sung thêm lương khô, chẳng ngơi nghỉ mà lập tức lên đường.
Hai người phi ngựa như bay, so với lúc trước đi xe ngựa còn nhanh hơn vài phần. Mãi đến khi vào đến Nhạn Môn Quan, cuối cùng cũng thấy Ngô Giang đang đứng trên tường thành ngóng cổ trông chờ, bên cạnh hắn là Ngụy Trường Mệnh đang ôm một bát mì thịt băm mà húp rù rì.
“Cố thân sự!”
“Cố thân nhân! Ấy, Thời Yến huynh cũng ở đây à!”
Hàn Thời Yến vừa lật người xuống ngựa, nghe thấy mấy lời kia của Ngô Giang liền suýt nữa trượt chân ngã lăn ra đất. Vẻ mặt hắn không biết nói gì mà quay đầu nhìn về phía Ngô Giang, đang định mở miệng mắng cho một trận, lại thấy Ngô Giang nhào tới ôm chặt lấy hắn, nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc rối rít:
“Thời Yến huynh à, nếu không phải là Cố thân nhân ra lệnh cho ta, thì ta nhất định sẽ nhảy xuống cùng huynh rồi! Ba chúng ta đã kết nghĩa kim lan, chẳng cầu cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh, chỉ nguyện cùng năm cùng tháng cùng ngày chết…”
Hàn Thời Yến không nói nên lời, một tay đẩy phắt Ngô Giang ra: “Ta chưa từng, ngươi đừng có tự biên tự diễn.”
Hắn sao có thể kết bái với Cố Thậm Vi chứ! Hắn chỉ muốn bái… khụ khụ!
Nghĩ đến đây, vành tai Hàn Thời Yến đỏ ửng.
Hắn liếc nhìn sang Cố Thậm Vi, lại thấy nàng đã đứng một bên cùng Ngụy Trường Mệnh và An Tuệ bàn chuyện. Hắn hằm hằm nhìn Ngô Giang một cái, hỏi: “Thế nào rồi? Trường Quan đâu?”
Ngô Giang biết hắn đang hỏi đến quốc tỷ, nghiêm túc gật đầu: “Lấy được rồi, ta đã xác nhận, đúng là cái ta từng tè lên hồi còn nhỏ.”
“Trường Quan đi vào thành mua xe ngựa mới, chuẩn bị lộ phí. Còn cái tên Triệu Cẩn kia…”
Hàn Thời Yến gật đầu: “Chết rồi. Tề Vương tạo phản, ngươi đã báo Ngô tướng quân dùng bồ câu đưa thư về báo chưa?”
Tuy bề ngoài Ngô Giang cà lơ phất phơ, nhưng làm việc lại rất chắc chắn: “Chia quân làm ba đường. Trong quân là một đường, Trường Quan cũng đến Hàn phủ truyền tin rồi. Không rõ thế lực Tề Vương ra sao, Hoàng Thành tư không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô nương tên An Tuệ kia nói có thể báo tin qua Bình Đán lâu.”
Hàn Thời Yến nghe vậy cũng yên tâm phần nào.
“Bọn họ đi suốt dọc đường tới đây mà không gặp phải đợt tập kích thứ hai… Chuyện này không bình thường. Hoặc là hiểm nguy còn ở phía sau.”
“Hoặc là Tề Vương đã tạo phản hoặc sắp sửa tạo phản, thực sự không còn người để phái đi ngăn cản chúng ta nữa rồi.”
“Ngô thôi quan và Hàn ngự sử vẫn nên theo sứ đoàn thong thả lên đường. Bọn ta là người của Hoàng Thành tư, có nhiệm vụ phải hồi kinh trước một bước.”
Ngô Giang không biết Mã Hồng Anh còn sống, nhưng Cố Thậm Vi thì biết rất rõ. Nàng ta là nội gián cài trong tổ chức sát thủ của Tề Vương, việc đoạt lấy quốc tỷ chính là một trong những nhiệm vụ của nàng. Lúc ấy Cố Thậm Vi còn nghĩ, nàng đưa Triệu Cẩn đi rồi, e rằng Mã Hồng Anh sẽ dẫn người đến đối phó với Ngô Giang.
Nhưng không chỉ Mã Hồng Anh, đến cả đám hắc y nhân còn sót lại từng vây giết bọn họ trước cổng thành Bắc Triều cũng không thấy xuất hiện nữa.
Chuyện này quá mức bất thường, e rằng Biện Kinh thực sự đã xảy ra biến động lớn.
Hàn Thời Yến lại lắc đầu: “Ngô Giang theo ta cưỡi ngựa đi nhanh. Sứ đoàn có Tôn tướng quân trấn giữ, mà cuộc đàm phán cũng đã định xong, trên đường sẽ không còn nguy hiểm gì nữa đâu. Các người yên tâm, nếu gấp rút thì có thể lên đường trước, chúng ta sẽ không làm chậm các ngươi.”
“Biến cố ở Biện Kinh, ta lo cho phụ mẫu mình, không thể đi chậm theo đoàn được.”
Cố Thậm Vi nghe vậy thấy cũng có lý. Lúc này hòa đàm đã kết thúc, chắc chắn sẽ không còn ai muốn ám sát sứ thần Hàn Thời Yến nữa. Huống chi bên cạnh hắn còn có cả Ngô Giang và Trường Quan bảo vệ, hẳn là không sao.
“Vậy chờ Ngụy Trường Mệnh ăn xong bát mì thịt băm…”
Câu nói của Cố Thậm Vi còn chưa dứt, Ngụy Trường Mệnh kia đã ngửa đầu, nhấc cái bát to tổ chảng lên dốc thẳng vào miệng.
Hắn ném cái bát sang một bên, tùy tiện lau miệng, hai má còn phồng lên mà đã lẩm bẩm: “Ăn xong rồi, đi thôi…”
Mi mắt Cố Thậm Vi giật giật, chỉ sợ lát nữa Ngụy Trường Mệnh vừa cưỡi ngựa vừa nôn. Không cần gấp gáp đến mức ấy chứ?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.