🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấy Tiểu Xuân Đình tròn mắt há hốc miệng, tiếng cười của Cố Hữu Niên lại càng vang dội hơn.

“Thật ra cũng chẳng phải dựa vào việc đánh cá mà sống qua ngày đâu, chỉ là so với ở trọ trong quán, ta thích ngủ trên thuyền hơn. Ban đêm nghe sóng ngắm trăng, nhấp chén rượu há chẳng phải vui thú sao?”

“Chờ ngươi lớn lên rồi sẽ hiểu có bao nhiêu thú vị.”

Vừa nói, Cố Hữu Niên vừa liếc nhìn bộ dạng rách rưới tả tơi trên người Tiểu Xuân Đình, gãi gãi đầu: “Ngươi cứ ở đây đợi, ta đi bên kia tìm người xin cho ngươi bộ đồ nào mặc được. Trước khi ngươi quay về, thì coi như là con ta. Nhớ kỹ, ta họ Quản tên Nhàn, ngươi gọi là Quản Bảo.”

Trương Xuân Đình cúi đầu nhìn cái bánh bao trong tay…

Vậy nên là… ăn bánh bao cho no bụng, nên gọi là Quản Bảo à?

Hắn đang nghĩ thế, thì thấy Cố Hữu Niên định nhảy xuống thuyền, theo bản năng vươn tay giữ chặt vạt áo của y.

Bước chân Cố Hữu Niên khựng lại, hắn cúi người xuống, đưa tay nhẹ xoa lên đầu Trương Xuân Đình: “Yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi mà đi.”

Trương Xuân Đình hít hít mũi, cúi đầu, nhanh chóng rút tay về, cắn chặt môi không để nước mắt rơi xuống.

Con thuyền đánh cá này nhỏ lắm, so ra còn bé hơn cả bốn bức tường từng giam cầm hắn, vậy mà không hiểu sao, hắn lại cảm thấy con thuyền nhỏ chòng chành này còn an toàn hơn cái viện sâu tường cao kia gấp bội…

Đến khi hắn tỉnh lại lần nữa, đã là sáng hôm sau.

Trên mặt nước, không ít thuyền đánh cá đã ra khơi, tiếng hát của các cô nương làng chài vang lên trong trẻo mà xa xăm.

Trương Xuân Đình nhìn lại áo trên người, đã giặt đến bạc màu, lại còn được vá một mảnh nhỏ, có điều đường kim mũi chỉ tinh tế, nên cũng chẳng dễ gì nhìn ra. Hắn từ từ bước về phía mũi thuyền…

Cố Hữu Niên đội nón lá ngồi đó, tay cầm cần câu, đang chăm chú câu cá. Không biết từ lúc nào, con thuyền nhỏ đã trôi dạt ra giữa sông.

Ánh bình minh rọi lên lưng hắn, khiến cả người như được phủ một tầng kim quang lấp lánh.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Cố Hữu Niên ngoảnh lại vẫy tay: “Ngươi tỉnh rồi à, qua đây ngồi hóng gió phơi nắng đi. Bữa sáng là bánh mật chiên, đi ngang bàn nhỏ thì tiện tay cầm luôn.”

Trương Xuân Đình làm theo, chậm rãi ngồi xuống. Gió sớm hiu hiu phả vào mặt, khiến hắn bất giác nảy sinh một suy nghĩ, nếu cả đời cứ thế này mà trôi qua thì tốt biết mấy, ngồi trên con thuyền đánh cá, sống như mây trôi hạc nhàn, không ràng buộc, không lo âu.

“Tên ta là Trương Xuân Đình.”

“Phụ thân ta họ Triệu, là một nhà giàu trong kinh thành Biện Kinh. Mẫu thân ta là nữ tỳ trong nhà, bởi vì dung mạo xinh đẹp mà bị ganh ghét, nên bị đày đến viện sau làm việc nặng. Một ngày xuân nọ, phụ thân ta say rượu đi lạc vào đó, rồi có ta.”

“Khi ta chào đời thì mang dị tật, không thể nối dõi tông đường, lại thêm mẫu thân khó sinh mà mất. Phụ thân ta thấy chẳng lành, từ đầu đến cuối chưa từng thừa nhận ta.”

“Ta không mang họ Triệu, mà lấy họ mẹ, là họ Trương. Ta vốn không có tên, cái tên Xuân Đình là do một cô cô bên cạnh mẫu thân đặt cho. Bà nói, mẫu thân ta vẫn luôn biết ơn vì đã gặp được phụ thân ta vào một ngày xuân trong hậu viện.”

“Tuy ta thấy, việc ấy chẳng có gì đáng để cảm kích cả… nhưng cái tên Trương Xuân Đình ít ra nghe vẫn hay hơn cái tên Quản Bảo, nên ta gọi vậy.”

Cố Hữu Niên cầm cần câu trong tay, cứ như chẳng nghe thấy gì, vẫn cắm cúi chuyên chú câu cá.

Trương Xuân Đình cũng không nhìn hắn, chỉ tiếp tục kể về thân thế của mình.

“Ta vẫn luôn sống trong tiểu viện nơi mẫu thân từng ở, chưa từng bước ra ngoài. Phụ thân cũng chưa bao giờ đến thăm ta, chỉ có cô cô chăm sóc.”

“Khi còn trẻ, ông ta thê thiếp đầy nhà, còn sợ không có con nối dõi? Giờ tuổi già mới phát hiện ra, trừ ta ra, ông ta chỉ có một đứa con trai, thế là lại nhớ đến ta. Ông bắt đầu đến thăm ta, mang cho ta rất nhiều sách, còn khen ta thông minh xuất chúng…”

“Ta tưởng rằng cuối cùng cũng có được một người phụ thân rồi. Nhưng đáng tiếc, có lẽ là do ta vốn không xứng đáng có được bất kỳ thứ gì.”

“Tiểu thiếp được ông ta yêu thương nhất, cách nhiều năm rồi mà lại mang thai. Phụ thân vui mừng đến phát điên… Khi đó ta không hiểu, vì sao phụ thân lại không đến thăm ta nữa. Cô cô bệnh nặng, ta muốn mời đại phu cho người, liền trèo tường viện trốn ra ngoài…”

“Cô cô… cũng đã rời đi rồi…”

Giọng Trương Xuân Đình vô cùng bình thản, không hề mang theo chút cảm xúc nào, như thể đang kể một câu chuyện của người khác.

Tay Cố Hữu Niên cầm cần câu khẽ động đậy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“Ông ta nhận thức được rằng ta đã lớn, trong lòng có oán giận, là lúc nên đưa ra quyết định rồi. Ngươi nói không sai, miệng ta lúc đó quả thực suýt bị bôi hạc đỉnh hồng. Kế mẫu tự tay bưng đến trước mặt ta, đó là một bát chè hạnh nhân…”

“Lúc cái bát gần chạm môi, thì Ngụy thúc thúc theo lệnh vào đưa ta rời khỏi phủ, chúng ta một đường xuôi Nam đến nơi này.”

“Sau đó ngươi cũng thấy rồi đấy. Tuy ta không tạo thành uy h**p gì, nhưng vẫn có kẻ muốn trừ cỏ tận gốc. Ta không biết là có người sợ ta tranh đoạt tài sản trong phủ, không muốn ta trưởng thành. Hay là chính ông ta lại hối hận, không muốn để một đứa con xấu mặt như ta tồn tại trên đời…”

“Cá! Cá! Cá kìa!” Trương Xuân Đình nói tới đây, chợt thấy mặt nước đột nhiên dậy sóng, lập tức bật người dậy, kích động hô lớn.

“Mau mau mau! Thì ra thật sự có thể câu được cá!”

Cố Hữu Niên liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn đã hoàn toàn bị con cá thu hút hết sự chú ý, khóe môi không kìm được khẽ cong lên.

“Ngươi tới giúp ta đi! Đây là một con cá to đấy! Hai phụ tử chúng ta có mua được gà quay Tào gia trong thành hay không là trông vào cú này cả đó!”

Mặt Trương Xuân Đình đỏ bừng vì kích động, hắn đảo mắt một vòng, thấy cái vợt vớt cá ở bên cạnh, liền chộp lấy, mắt dán chặt vào con cá đang vùng vẫy dưới nước…

Ánh mắt Cố Hữu Niên lóe lên, cất tiếng: “Tới rồi tới rồi! Mau vớt!”

Lúc này Trương Xuân Đình còn nhớ gì đến thân thế, còn để ý gì đến thân thể gầy gò tay chân nhỏ xíu của mình, hắn nhào mạnh về phía trước vớt xuống…

Cố Hữu Niên cúi đầu nhìn, ngạc nhiên phát hiện lần này quả thật vớt trúng, liền đánh giá Trương Xuân Đình từ trên xuống dưới rồi giơ ngón cái: “Khá lắm nhóc con! Ngươi là hạt giống tốt để luyện võ đấy! Mắt nhanh tay lẹ!”

Trương Xuân Đình từ trước tới giờ chưa từng được ai khen ngợi, cả người vui đến nở hoa, hắn hăng hái giật mạnh một cái muốn kéo lên, nào ngờ con cá lớn trong lưới vùng vẫy mấy cái, cái đuôi đập mạnh mấy phát, một luồng sức nặng kéo tới khiến cả người hắn bị lôi tuột xuống nước…

“Ha ha ha ha ha!” Tiếng cười của Cố Hữu Niên vang vọng, y vươn tay ra, trực tiếp kéo Trương Xuân Đình đang vùng vẫy dưới nước lên…

Tiểu Xuân Đình ướt sũng toàn thân, trông chẳng khác gì một con gà ướt lông, vậy mà trong ngực vẫn ôm chặt con cá đang quẫy đạp, miệng còn reo lên: “Cá!”

Cố Hữu Niên sững người một chút, kéo hắn lên thuyền, cởi áo ngoài của mình khoác lên cho hắn, còn xoa xoa đầu hắn: “Giỏi lắm nhóc! Quả là gan lì! Ngươi còn không biết bơi, suýt mất mạng, vậy mà vẫn lo giữ cá!”

Tóc Trương Xuân Đình bị y xoa thành tổ quạ, quần áo ướt đẫm dính chặt vào chân khiến hắn khó chịu vô cùng, nhưng hắn lại nở ra một nụ cười rạng rỡ.

“Ngươi có thể dạy ta luyện võ không?”

“Luyện võ rất cực khổ.”

“Ta không sợ khổ. Ta biết ngươi sẽ không ở lại đây lâu, chờ ngươi đi, chờ Ngụy thúc thúc đi, ta chỉ còn có thể dựa vào chính mình. Trước kia ta thấy chết cũng chẳng sao, nhưng bây giờ… ta không muốn chết nữa.”

“Được. Không muốn chết thì đừng chết, ngươi dựa vào cái gì mà phải chết? Kẻ đáng chết là bọn họ.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.