Phương Triển và Hàn Kính Nghiêm còn chưa kịp kinh ngạc, đã thấy Cố Thậm Vi tụ khí đan điền ngay trước cửa ngục.
Nàng đột ngột vươn tay, mạnh mẽ kéo một cái, mấy tiếng “rắc rắc” vang lên dữ dội… Cánh cửa treo hai ổ khóa to vậy mà bị nàng trực tiếp giật bật ra.
Cố Thậm Vi tiện tay vứt cánh cửa sang một bên, Hàn Thời Yến theo sát bên cạnh nàng thì không chút do dự lao vào, lật người Tề Vương như lật bánh tráng, ngón tay chạm lên mũi y.
Hắn quay đầu lại, khẽ gật đầu với Cố Thậm Vi: “Còn thở.”
Vừa nói xong, hắn thẳng tay bấm mạnh vào nhân trung của Tề Vương, rồi nhét một viên thuốc màu nâu vàng vào miệng hắn ta.
Một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, khiến Hàn Kính Nghiêm trố mắt líu lưỡi.
Hai người này chẳng lẽ ngày ba bữa đều đi phá ngục hay sao…
Hắn thề rằng khi nãy Hàn Thời Yến bước chân vào phòng giam, dưới chân căn bản không hề khựng lại chút nào, thậm chí lông mày còn không nhíu một cái. Hắn hoàn toàn tin tưởng rằng ngay khoảnh khắc mình nhấc chân, Cố Thậm Vi sẽ giải quyết xong cánh cửa ngục, còn việc của hắn chỉ là vào xem Tề Vương còn cứu được hay không.
Hàn Kính Nghiêm nghĩ vậy, ánh mắt nhìn cổ tay mảnh dẻ của Cố Thậm Vi không khỏi trở nên phức tạp.
Hắn biết Cố Thậm Vi lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này. Chỉ e nàng có thể một chưởng đập cho vị Hàn ngự sử tay trói gà không chặt kia dính thẳng vào tường!
Ngay khi Hàn Kính Nghiêm còn đang trong trạng thái chấn động tột độ, lại nghe thấy một trận ho dữ dội vang lên…
Tề Vương khi nãy còn nằm bất động dưới đất, bỗng chốc bật dậy, ôm cổ kịch liệt ho khan. Yết hầu hắn ta đã bị tổn thương, nên tiếng ho phát ra khàn khàn không rõ, giống như một con vịt đực bị người ta bóp cổ.
Cố Thậm Vi nhấc chân bước vào, vỗ nhẹ lên lưng hắn ta, Tề Vương phun ra một ngụm máu, văng lên tờ di thư bên cạnh.
“Ngươi còn nói được không? Nếu cổ họng có máu thì nhất định phải nhổ ra. Tuy rằng ngươi đáng chết, nhưng trước khi giao phó rõ ràng, thì dẫu thế nào cũng không thể chết được. Dù gì cũng chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, sốt ruột gặp Diêm Vương làm gì chứ?”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa không khách khí thò tay vào lòng Tề Vương s* s**ng.
Sau khi bị bắt trong cung, Tề Vương lập tức bị đưa đến đại lao, cho nên lúc này vẫn mặc cẩm bào như trước.
Nàng sờ một cái liền chạm vào ống thẻ đặc chế trên người Tề Vương, xoay người ném cho Hàn Kính Nghiêm: “Cầm cái này đi, hắn sẽ không thể đưa ra bất cứ quyết định nào nữa. Một kẻ do dự thiếu quyết đoán, căn bản chẳng dám mạo hiểm như điện hạ Tề Vương đây!”
Tề Vương ho đến xé gan xé phổi, bị giọng nói đột ngột lớn tiếng của Cố Thậm Vi làm cho hoảng hồn, bất giác ngẩng đầu lên.
Hắn ta liếc thấy ống thẻ, gấp gáp muốn mở miệng đòi lại, nhưng vừa há miệng thì chỉ phát ra tiếng khò khè như ống bễ, nói năng chẳng rõ ràng.
Cố Thậm Vi thấy thế, cùng Hàn Thời Yến liếc nhau một cái. Nàng đi vòng quanh Tề Vương một vòng, lại nhìn quanh trong nhà ngục.
“Ngươi tự tử, hay bị người ép phải tự tử? Nếu là tự tử, thì chỉ vào mũi mình; nếu bị ép, thì véo tai.”
“Nếu ngươi không chịu trả lời cho tử tế, sau khi ngươi chết, ta sẽ đào xác ngươi lên, mời đạo sĩ lập đàn làm phép, khiến ngươi vĩnh viễn không thể chuyển sinh. Không chỉ như thế, ta còn làm pháp sự cưới hỏi, buộc ngươi kết âm hôn với một con lợn thiến… Đợi ngươi chịu đủ mọi sự nhục nhã, ta sẽ đánh cho hồn phi phách tán, đời đời không thể siêu sinh.”
Mỗi một câu Cố Thậm Vi thốt ra, ánh mắt kinh hoàng của Tề Vương lại tăng thêm một phần.
Hai mắt hắn trừng to, đôi mắt vừa nãy vì bị treo cổ mà hơi lồi ra nay thật sự như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hắn ta sợ hãi nhìn chằm chằm, định sờ tấm bùa vàng treo trước ngực, nhưng lại sờ vào khoảng không!
“Độc ác!” Tề Vương muốn thốt ra câu ấy, nhưng vừa mở miệng thì chỉ còn lại tiếng “u oa” nghẹn ngào!
“Thấy ta quá đáng lắm phải không? Khi xưa ngươi mở to mắt nhìn ta bị vây giết ở bãi tha ma, lúc thấy Cố Thất Nương bị lôi đi kết âm hôn, sao không tự hỏi bản thân có quá đáng hay không?”
Hàn Kính Nghiêm vốn định ngăn Cố Thậm Vi, nghe đến đây thì bước chân đã giơ ra lại chậm rãi thu về.
Không phải đâu, Cố tiểu nương tử, lời ta nhắc ngươi ngoài cửa khi nãy ngươi còn nhớ chứ? Chẳng phải ngươi nói mình không phải là tên lưu manh ba tuổi hay sao?
Hàn Kính Nghiêm thầm than trời trong bụng, ánh mắt đầy kỳ vọng liếc sang Hàn Thời Yến. Đường đệ của hắn tuy lạnh lùng vô tình nhưng hành sự chính trực, tuyệt đối không thể dung thứ loại chuyện coi thường pháp kỷ thế này…
Hắn còn đang suy nghĩ, thân thể bỗng chốc cứng đờ.
Vị Hàn ngự sử kia không những không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí trên gương mặt bình tĩnh còn viết rõ rành rành mấy chữ: Ngứa tay muốn thử.
“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi là tự vẫn, hay có kẻ bức ép ngươi phải tự vẫn? Đừng nói dối, nếu không thì…”
Tề Vương cúi đầu im lặng, nghe Cố Thậm Vi lặp lại câu hỏi, cuối cùng chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào mũi mình.
Cố Thậm Vi lại liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến, hai người trao đổi ánh mắt nhưng không nói thêm lời nào.
Cố Thậm Vi lui sang một bên, nhường ra một lối: “Hàn đại nhân, mời ngài hỏi đi! Ta vừa rồi đã giúp ngài thăm dò thử, người này đầu óc giờ đã tỉnh táo, hoàn toàn có thể trả lời.”
Hàn Kính Nghiêm bị vẻ mặt “không cần cảm ơn ta đâu” của nàng làm cho tức mà buồn cười. Quả thật bá đạo đến mức tròn trịa!
“Án Phi Tước hiện đã giao cho Đại Lý tự chủ thẩm, Hoàng Thành tư và Ngự Sử đài tốt nhất không nên nhúng tay.”
Hàn Kính Nghiêm vừa nói, vừa nửa ngồi xuống, mắt lướt như bay qua bức di thư viết trên đất. Đọc xong, hắn ngẩng đầu chỉ vào trang giấy dày đặc chữ viết: “Tờ giấy nhận tội này là chính tay ngài viết?”
Tề Vương do dự một chút, rồi khẽ gật đầu.
“Trong đó ngài nói rằng án quân khí, án thuế ngân cùng án Phi Tước đều do ngài sai người thực hiện, có đúng không?”
Lần này động tác của Tề Vương hơi nhanh hơn một chút, vẫn cúi đầu rồi gật đầu.
Hàn Kính Nghiêm không dừng lại, tiếp tục hỏi: “Số thuế ngân kia đều đã bị ngươi nung chảy, dùng làm quân phí tiêu xài hết sạch, trong tay Sở Lương Thần hiện chỉ còn lại đúng một thỏi kim nguyên bảo?”
Tề Vương lại gật đầu.
“Án Phi Tước cũng là do ngài sai người làm? Ngài xúi giục Lý Thường ám sát Quan gia, lại trộm đi quốc tỷ? Mọi chuyện đều không liên quan gì đến Cố ngự đới và Vương Thân? Chỉ có mỗi Lý Thường bị ngài mua chuộc, còn những người khác đều vô tội?”
Tề Vương ngẩng đầu lên, liếc nhìn Cố Thậm Vi, miệng mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hàn Kính Nghiêm thấy vậy, đứng dậy, đưa tờ di thư cho Cố Thậm Vi: “Cổ họng hắn thế này, e rằng trong thời gian ngắn khó mà hồi phục. May mà trong bức thư này, mọi chuyện đã được khai rõ rành mạch. Đợi hắn ký tên điểm chỉ, là có thể làm chứng cứ dâng lên công đường.”
Cố Thậm Vi gật đầu, cười với Hàn Kính Nghiêm một cái.
“Phụ thân ta và Vương Thân cuối cùng cũng rửa được nỗi oan, thật là quá tốt!”
“Đại nhân nói không sai, vụ án này nên giao Đại Lý tự chủ trì xét xử. Còn ta và Hàn Thời Yến thân phận đặc thù, nếu cứ cố chen vào vụ này thì trái lại sẽ khiến chuyện xấu đi. Không những không giúp được đại nhân, mà còn để người ta có cớ vu tội ép cung.”
“Ta tận tai nghe hắn nhận tội, coi như đã có cái kết trọn vẹn. Cuối cùng cũng có thể về ngủ một giấc ngon lành rồi.”
Hàn Kính Nghiêm nhìn Cố Thậm Vi một cái, gật đầu.
Trong đại lao lúc này loạn thành một đoàn, hắn còn phải mời lang trung đến xem cổ họng cho Tề Vương, còn phải giải thích với người của đài ngục vì sao vừa mới xuống đây mà cánh cửa đã… không còn nữa!
…
Hai người rời khỏi đài ngục, lên xe ngựa. Cố Thậm Vi vén rèm xe nhìn ra ngoài một lát, thấy không ai để ý đến cỗ xe này mới buông rèm xuống.
“Ngươi không thấy chuyện này có gì là lạ sao? Tề Vương, có vấn đề.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.