“Nội thương của nàng chưa khỏi, vừa rồi mạnh tay kéo cửa ngục, có thấy gì khó chịu không?”
Hàn Thời Yến không nhắc đến vụ án, ánh mắt lại rơi lên tay của Cố Thậm Vi. Cửa lao kia vốn không nhẵn nhụi, bên trên đầy những gai sắt lởm chởm, bất cẩn một chút thôi cũng đủ đâm vào thịt.
Cố Thậm Vi giơ hai tay lên, đưa ra trước mặt hắn mà lắc lắc: “Có thể có chuyện gì? Nếu không ngại dùng chân đạp thẳng vào sẽ đập chết Tề Vương, ta cũng chẳng đến mức phải dùng tay thế này, hại vị quốc tướng tương lai nhà ngươi bị dọa sợ đến xanh cả mặt.”
Hàn Thời Yến thấy ngón tay nàng trắng trẻo, không có dấu vết thương tích, vẻ mặt cũng không có vẻ gì là gắng gượng, lúc này mới âm thầm thở phào một hơi.
Tướng võ quả nhiên chịu đòn giỏi.
Không như đám văn nhân ở Ngự Sử đài bọn họ, chỉ hắt hơi một cái thôi là cũng có thể trật khớp quai hàm rồi.
“Vừa rồi Tề Vương đúng là tự thắt cổ. Trong phòng giam rất sạch sẽ, dưới đất không có dấu vết bị kéo lê. Góc tường gần hắn không xa có lính canh, nếu có động tĩnh gì bất thường, họ chắc chắn sẽ phát hiện đầu tiên.”
“Ngón tay hắn sạch sẽ, không có vết da bong tróc; cổ cũng chỉ có duy nhất một vết siết. Bàn thấp dưới đất có dấu bị chân đá lệch ra.”
“Để không phát ra tiếng động quá lớn, hắn còn nhét ít cỏ khô xuống dưới bàn.”
Cố Thậm Vi vừa nghe những chi tiết Hàn Thời Yến nêu ra, vừa gật đầu: “Cho dù có lính canh nghe được tiếng bàn ghế xê dịch, cũng chỉ nghĩ là trong lúc hắn viết thư nhận tội vô tình làm lệch đi, không ai sinh nghi.”
“Bọn họ không cảnh giác, còn một nguyên nhân nữa, chính là điều tên ngục tốt dẫn đường tên Phương Triển từng nói: cửa lao có đến hai ổ khóa.”
“Một chìa ở trên người đội trưởng trực ca là hắn; còn chiếc còn lại giữ bởi ngục trưởng. Phải hai người kết hợp mới mở được cửa.”
Tuy mặt ngoài Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến như nước với lửa, tranh cãi không ngừng, nhưng khi phối hợp phá án lại vô cùng ăn ý, khó ai sánh bằng.
“Chữ trên thư nhận tội đã khô, nhưng lúc chúng ta kịp thời cứu thì hắn vẫn còn thoi thóp, chứng tỏ Tề Vương chỉ vừa mới treo cổ không lâu.”
“Đúng thế. Thậm chí nếu chúng ta không đứng ngoài cửa nói đôi ba câu nhàn thoại, còn có thể tận mắt thấy hắn đang giãy giụa trên không, hai chân đạp loạn.”
“Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, không ai có thể treo hắn lên rồi lại kịp khóa cửa từ ngoài mà rời đi. Ổ khóa trên cửa ngục đều dùng xích sắt quấn quanh, không thể làm nhanh đến vậy.”
Hai người, ta một câu, ngươi một câu, liên tiếp bổ sung cho nhau, những điều lúc trước còn thấy kỳ lạ giờ phút này liền sáng tỏ.
“Có người ép Tề Vương phải thắt cổ chết. Hắn bất đắc dĩ viết thư nhận tội kia, rồi mới chịu treo cổ.”
Cố Thậm Vi chau mày nhìn sang Hàn Thời Yến: “Chuyện này kỳ quái lắm, ngươi không thấy sao? Tề Vương phạm vào tội mưu phản, giết vua là đại tội không thể dung thứ. Dù hắn là đệ đệ ruột của Quan gia, thì cũng không thể thoát chết.”
“Thái tử Đông cung trước kia mưu phản, còn bị Trương đại nhân của chúng ta chém đầu tại chỗ đấy thôi.”
“Quan gia hao tâm tổn trí bày mưu, muốn nhổ tận gốc bè đảng của Tề Vương, không có lý nào lại giữ mạng cho hắn. Sở dĩ đến giờ hắn vẫn chưa chết, là bởi vì vẫn còn việc phải tra tiếp.”
Cố Thậm Vi cũng không tự tâng bốc đến mức cho rằng Quan gia vì điều tra vụ án Phi Tước, vì muốn minh oan cho phụ thân nàng, nên mới không lập tức xử tử Tề Vương ngay tại chỗ.
Trong đó rốt cuộc ẩn chứa điều gì, nàng không rõ. Nhưng nếu đổi lại là nàng làm Quan gia, thì chí ít cũng phải tra rõ sau vụ án Phi Tước, quốc tỷ vốn rơi vào tay Tề Vương lại lọt đến tay người Bắc Triều bằng cách nào.
Chuyện bọn họ bị chặn đánh khi xuất thành ở Vương Đô Bắc Triều đã cho thấy Tề Vương có cấu kết với Bắc Triều.
Vậy thì Tề Vương cấu kết với Bắc Triều như thế nào? Ở Biện Kinh còn có bao nhiêu kẻ như hắn: địa vị cao, quyền thế lớn, mà lại là gian thần b*n n**c?
Sắc mặt Hàn Thời Yến nặng nề, gật đầu nói: “Vấn đề chính là ở chỗ đó. Đã biết rõ Tề Vương tất phải chết, vậy thì còn ai ép hắn tự thắt cổ?”
“Nếu chết là điều tất nhiên, thì hắn còn thứ gì có thể bị người ta nắm thóp mà phải chịu khuất phục?”
Phủ của Hàn Thời Yến cách Ngự Sử đài không xa. Chờ xe ngựa dừng lại, cuộc đối thoại giữa hai người cũng chấm dứt.
Cố Thậm Vi nhảy xuống xe, chẳng hề khách sáo mà đi thẳng vào, một chân bước qua ngưỡng cửa, lại nhịn không được thò đầu vào ngó nghiêng, rồi mới dứt khoát bước hẳn vào trong.
Phủ đệ vốn trống trải tiêu điều khi trước, lúc này bỗng thành nơi chim hót hoa nở, chẳng khác nào hậu hoa viên của Quan gia.
Điều kỳ quặc nhất là, giữa những kỳ hoa dị thảo kia, lại cắm chen vào mấy cọc Mai hoa, thêm cả bao cát lớn; không những vậy còn mở ra một góc diễn võ, thậm chí dựng cả một giá binh khí, mười tám món binh khí sắp xếp đủ cả, nhìn vào đúng là có quy củ, ra dáng lắm.
“Nơi này của ngươi đúng thật là văn võ song toàn, vừa trồng hoa văn nhân thích, lại vừa luyện quyền tướng sĩ mê.”
Chưa để Hàn Thời Yến kịp đắc ý, lại nghe Cố Thậm Vi lại nói: “Có điều nhìn thế nào cũng thấy, không giống Trương Phi đang múa trường mâu, mà như đang bấm ngón lan hoa nhẹ nhàng vung cành đào vậy.”
Nhắc đến cành đào, ánh mắt Cố Thậm Vi khẽ động. Hay quá! Không biết tên này từ đâu đào được một gốc đào già, đem trồng vào góc tường trong viện, lớp đất xung quanh còn là bùn mới.
Giờ này ở Biện Kinh, hoa đào đã sớm tàn, trên cây chỉ còn một màu lá xanh um tùm.
Thế nhưng dù vậy, nàng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh năm sau, đến độ tháng Ba, đứng trên lầu nhỏ này, đẩy cửa sổ ra sẽ trông thấy một mảnh hồng rực rỡ, mỹ cảnh rung động lòng người.
Hàn Thời Yến nghe nàng ví von kỳ quặc đến vậy, vội vàng lắc đầu. Cứ thế này nữa, hắn thật chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn thẳng hai chữ “Trương Phi” nữa.
Cố Thậm Vi cảm khái thì có, nhưng cũng không nấn ná. Hai người cùng lên lầu, để Trường Quan ở lại trông coi bên dưới.
Cái bàn dài của Hàn Thời Yến vẫn đặt ở đó, bên trên bày giấy trắng tinh tươm cùng đủ đầy văn phòng tứ bảo, thoạt nhìn không khác gì lần trước nàng đến. Nhưng nếu để tâm xem kỹ, thì lại phát hiện ra vài điểm khác thường.
Cố Thậm Vi nhìn chiếc ghế thái sư rộng lớn mới kê thêm cạnh bàn, cùng với bộ ấm chén mới tinh vừa được thay vào, ánh mắt trở nên kỳ lạ, quay sang nhìn Hàn Thời Yến.
Nàng nghĩ ngợi một chút, rồi thẳng thắn nói: “Điều khả nghi mà ta nói, không chỉ riêng chuyện của Tề Vương, điểm này, ngươi hiểu chứ?”
Vẻ mặt Hàn Thời Yến hơi biến đổi. Hắn gật đầu, rồi theo lối quen thuộc bước tới bên lò nhỏ, rót cho Cố Thậm Vi một chén trà.
“Ta biết, nàng không tin tưởng đường ca Hàn Kính Nghiên của ta. Trước kia nàng từng nghi ngờ hắn, cũng từng nghi ngờ cả Hàn gia.”
Cố Thậm Vi đón lấy chén trà, ngửa cổ uống một ngụm. Nước trà này vẫn luôn được ủ ấm trên lò nhỏ, không quá nóng, cũng không phải nước trà thông thường mà là rượu nếp ủ với hoa quế đã nấu sẵn. Uống một ngụm, hương rượu thoang thoảng lan khắp người.
“Ta nghi ngờ đường ca ngươi, vậy mà ngươi còn bình thản thế à? Không nổi giận sao?”
Hàn Thời Yến lắc đầu: “Ta thường xuyên hoài nghi chính mình. Hơn nữa không chỉ riêng nàng, mà bản thân ta cũng cảm thấy hắn có phần quái lạ.”
“Bốn người bọn ta tuy lớn lên cùng nhau, nhưng thực ra mỗi người đều có nguyên tắc và cách nghĩ riêng biệt. Theo ta hiểu, Hàn Kính Nghiên là người trầm ổn, thực tế. Sau khoa cử thì vẫn luôn bị điều ra ngoài làm quan địa phương.”
“Chúng ta đều nhìn ra điểm khả nghi trong cái chết của Tề Vương, thì hắn cũng hẳn phải nhận ra.”
“Thế nhưng, hắn lại không hỏi lấy một câu nào liên quan đến việc Tề Vương tự thắt cổ, mà chỉ chăm chăm xoáy vào tờ giấy nhận tội kia. Điều đó rất không giống hắn.”
Nói đến đây, Hàn Thời Yến dừng lại một lát, rồi tiếp: “Nhưng ta vẫn tin rằng, Hàn Kính Nghiên không phải người xấu. Huynh ấy hành động như vậy, nhất định là có lý do của riêng mình.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.