🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi quả thực không dám tin vào tai mình!

Nàng vẫn tưởng đám người ở Vương Đô Bắc Triều đã đủ điên rồ, không ngờ Biện Kinh này lại càng điên hơn nữa!

Nàng đưa mắt nhìn Hàn Thời Yến, hai người đối diện nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ ngưng trọng.

Theo lời Ngô Giang thì Khai Phong phủ đã nhận định Viên Hoặc là hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn gần đây ở Biện Kinh… Mới hôm qua thôi, Viên Hoặc còn hộ tống Tề Vương vào Đại lao, hôm nay lại  biến thành tội phạm?

Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này bất thường vô cùng.

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đứng từ xa nhìn lại, hôm nay Ngô Giang rõ ràng còn nóng nảy hơn mọi ngày trước gộp lại.

Giọng hắn như sấm, vang dội khắp một vùng, không ít người nghe tiếng liền chạy tới vây xem, nghe đến chuyện liên quan đến vụ án giết người liên hoàn thì lại càng rì rầm bàn tán, chỉ trỏ không ngớt.

Đứng đối diện với Ngô Giang là một nam tử gầy gò chừng bốn mươi tuổi, để chòm râu dê đang thịnh hành ở Biện Kinh hiện nay, cả người mang vẻ nghiêm nghị khác thường.

“Ngô thôi quan đập xuống cái mũ to như vậy, tại hạ thật sự là không gánh nổi. Khai Phong phủ phá án, Viên gia chúng ta tự nhiên sẽ phối hợp.”

“Tiểu đệ của ta đêm qua không về nhà, hiện giờ cũng không có ở trong phủ. Trong nhà bây giờ chỉ còn lại lão nhân, nữ tử, bệnh tật và nho sinh, chịu không nổi những lời dọa nạt thế này của Ngô thôi quan đâu.”

“Còn chuyện Thôi quan nói tiểu đệ ta là nghi phạm trong vụ án, tại hạ chỉ xin hỏi một câu: Nhân chứng là ai? Vật chứng là gì? Nếu không có chứng cứ xác thực, Thôi quan cứ làm càn như vậy, chẳng phải là vu hãm mệnh quan triều đình sao? Cho dù là Ngô thôi quan, ngài không đến ngự tiền…”

Người này rõ ràng không phải hạng tầm thường, lời nói mạch lạc, có lý lẽ, khiến cho dáng vẻ của Ngô Giang ngược lại có vẻ l* m*ng hơn.

Vừa nhắc đến hai chữ “ngự tiền”, người râu dê liền chắp tay về phía hoàng cung: “Vậy thì tại hạ cũng sẽ lên ngự tiền thay tiểu đệ đòi lại công đạo!”

“Ngươi—!” Ngô Giang nghe thế tức đến đỏ bừng cả mặt mũi, cổ nổi gân xanh!

Hôm qua hắn còn ở tiền điện giết phản quân, sau đó lại vì chuyện Mã Hồng Anh mà thức trắng cả đêm. Sáng nay vừa mở mắt ra, đã bị cữu cữu  Vương Nhất Hòa hò hét lôi đi bắt người, ai ngờ Viên gia này lại ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo, diễn một vở kịch ra trò!

“Cái đồ chết tiệt nhà ngươi đừng có cãi chày cãi cối! Rõ ràng ở trong phủ tiểu gia đã nói cho ngươi rõ ràng rồi, đêm qua Viên Hoặc giết người bị bắt tại trận, có người tận mắt chứng kiến! Trên người hắn còn làm rơi lệnh bài của Điện Tiền tư, đã bị phủ Khai Phong chúng ta thu về rồi!”

“Viên Hoặc đột nhiên mất tích, chẳng phải là sợ tội bỏ trốn hay sao?”

“Ban đầu nể tình làm quan cùng triều, chúng ta cũng không định làm lớn chuyện! Thế mà lão già ngươi lớn tuổi thế rồi còn chẳng biết xấu hổ!”

“Ngươi còn có mặt mũi nói ta không đưa chứng cứ, không giảng đạo lý?!”

“Ngươi bảo ta dọa nạt? Gia đây e là ngươi chưa từng thấy thế nào mới gọi là dọa nạt! Ta có rút đao chưa? Chỉ hỏi một câu thôi mà ngươi cũng bảo là dọa? Ngươi sống được đến giờ đã là kỳ tích rồi, mẹ nó chứ, mỗi ngày một cái mật cũng chưa đủ cho ngươi dùng!”

“Ngươi không soi lại bản thân mình xem, già như da cây khô, còn học đòi dáng điệu của mấy ả thiếp thất, ngươi nói có buồn nôn không? Buồn nôn đến mức bữa cơm tối qua của gia đây cũng sắp ói ra hết rồi!”

Người đang đứng trong cánh cửa Viên gia hoàn toàn không kịp đề phòng, bị Ngô Giang phun nước miếng vào đầy mặt.

Hắn vừa giận vừa thẹn, quay đầu nhìn đám người vây xem, thấy bọn họ như cỏ đầu tường, nghiêng hẳn về phía Ngô Giang, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

“Dù sao thì Viên Hoặc cũng không có trong phủ, đêm qua hắn không về nhà, chúng ta thật sự không biết hắn đi đâu. Mẫu thân ta bệnh nặng, không chịu nổi cảnh huyên náo như vậy. Nếu Ngô thôi quan muốn tìm Viên Hoặc, xin cứ đi tìm.”

“Xin cho phép tại hạ được tiễn khách trước.”

Vừa dứt lời, hắn lùi lại mấy bước, đám gia nhân đứng chờ từ sớm liền nhanh chóng đóng sầm cửa lớn lại.

Ngô Giang bị chặn ngoài cửa, tức đến mức phì một tiếng, hung hăng quay phắt người đi.

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến trông thấy hắn, đều giật mình.

Chỉ mới một đêm không gặp, mà cả người Ngô Giang đã trở nên nhếch nhác hẳn. Quầng thâm dưới mắt đen sậm, tóc tai dựng ngược rối bù, những vết thương trên mặt trên người cũng chẳng băng bó gì, bầm tím loang lổ, da thịt lật lên từng mảng… trông chẳng khác gì ác quỷ đội lốt người.

Vẻ mặt Cố Thậm Vi có chút khó tả, không trách được Viên gia nói hắn dọa nạt người ta.

Giờ còn là ban ngày, nếu là buổi tối thì chẳng gọi là dọa nạt nữa, phải gọi là doạ chết người mới đúng.

Ngô Giang tức tối bước xuống bậc thềm, liếc thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, mắt sáng rực lên, lập tức chạy lao về phía hai người.

“Cố thân nhân… Thời Yến huynh… hôm nay hai người cũng không được nghỉ sao? Triều quan Đại Ung ta còn khổ hơn cả trâu nữa!”

“Con trâu còn được nghỉ đấy nhé! Chúng ta mới là lũ lừa kéo cối xay kia kìa!”

Cố Thậm Vi nhìn hắn oán giận ngút trời, như thể chỉ cần chết là có thể lập tức biến xác, không nhịn được bèn hỏi: “Hôm nay chẳng phải ngươi nên vui như mở cờ trong bụng sao?”

Mã Hồng Anh chết rồi sống lại, thiên hạ này không ai mừng hơn Ngô Giang mới phải.

Ai ngờ Ngô Giang nghe vậy chỉ mím môi, không tiếp lời.

Hắn nhìn cánh cổng lớn nhà họ Viên một cái, lại nhìn sang Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến: “Hai người cũng đến tìm Viên Hoặc sao?”

Cố Thậm Vi thầm hiểu, hôm nay Ngô Giang thảm hại như vậy, tám phần là vì cãi nhau với Mã Hồng Anh. Dù nàng không rõ mất rồi lại được, còn gì mà không thể tháo gỡ, nhưng Ngô Giang đã không muốn nhắc, nàng cũng không tiện truy hỏi.

“Ngày hôm nay Tề Vương treo cổ trong ngục, chúng ta tra được người áp giải hôm qua chính là Viên Hoặc, nên muốn đến hỏi xem trên đường có phát sinh chuyện gì đặc biệt không. Vừa đến cửa, đã thấy ngươi đang cãi nhau với Viên đại lang.”

Hàn Thời Yến đáp, ánh mắt cũng liếc nhìn về phía cổng lớn nhà họ Viên.

Sau đó chậm rãi giải thích với Cố Thậm Vi: “Nhà họ Viên có tước vị, Viên đại lang tuy giữ chức nhàn tản, nhưng giao du rộng rãi, thanh danh sạch sẽ.”

“Viên gia có năm huynh đệ, Viên Hoặc và Viên đại lang là huynh đệ ruột cùng mẫu sinh ra. Ba huynh đệ còn lại mỗi người đều có chức vụ riêng, là một gia tộc trầm ổn mà thế lực không nhỏ.”

“Mẫu thân của Viên Hoặc là đường muội của Thái hậu, hai người từ thuở còn trong khuê phòng đã thân thiết. Viên Hoặc cũng có chút bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã làm đến chức Phó Đô Kiểm của Điện Tiền tư.”

Khác với văn thần phải tích lũy thâm niên, võ tướng thăng chức phần nhiều dựa vào chiến công và sự tín nhiệm của hoàng gia.

Tuy Hàn Thời Yến không nói thẳng, nhưng Cố Thậm Vi hiểu rõ, Viên Hoặc có thể có được hôm nay, không thể tách rời xuất thân của Viên lão phu nhân.

Ngô Giang nghe đến mấy chữ “cãi nhau”, lập tức nhớ đến Viên đại lang, sắc mặt bừng bừng tức giận.

“Cố thân nhân, Thời Yến huynh, thật chẳng phải ta nóng nảy vô lý, mà là cái tên Viên đại lang kia quá biết làm ra vẻ đáng thương! Ta rõ ràng chẳng làm gì cả, chỉ đến hỏi xem có biết Viên Hoặc đi đâu không, thế mà hắn lại diễn như thể ta c**ng b*c dân nữ vậy!”

“Chính ta cũng thấy kỳ quặc lắm chứ! Viên Hoặc tiền đồ rộng mở, sao lại đi làm cái chuyện giết người cướp của kia?”

“Thế nhưng nhân chứng vật chứng đều có! Đêm qua Biện Kinh hỗn loạn, hắn lại ra tay giết người, còn bị người ta bắt gặp tận mắt. Sáng nay vừa xong triều, người ta đã tới phủ Khai Phong cáo trạng rồi, mà người thấy tận mắt lại không chỉ một!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.