🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Chi bằng ngươi kể rõ hơn một chút về vụ án giết người liên hoàn này đi.”

Cố Thậm Vi nghe Ngô Giang nói qua loa sơ sài, trong lòng không khỏi trăm mối tơ vò.

Sự việc này chẳng phải quá trùng hợp hay sao? Bọn họ vừa định tìm Viên Hoặc như một nhân chứng then chốt của vụ án, thì đúng lúc này hắn lại vì giết người mà sợ tội bỏ trốn?

Nàng và Hàn Thời Yến nghe nói đến chuyện “sát nhân cuồng ma” ở Biện Kinh là khi mới vào thành ngày hôm qua, lúc đó là do lính canh cổng thành nhắc đến.

Ngô Giang đưa tay xoa xoa đôi mắt đã khô rát của mình, sau đó lại khẽ liếc nhìn Cố Thậm Vi, trong ánh mắt ấy chứa đầy những cảm xúc khó phân, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi ra điều chất chứa bấy lâu trong lòng:

“Cố thân nhân từ sớm đã biết Hồng Anh còn sống… vì sao lại không nói cho ta biết?”

Hắn và Cố Thậm Vi cũng xem như từng vào sinh ra tử nhiều lần, cảnh tượng khi nàng khích lệ hắn trên tầng lầu kia vẫn còn in đậm trong tâm trí.

Khi Ngô Giang nói câu này, giọng đã khàn đặc, có chút uể oải cúi đầu xuống, chỉ chăm chăm nhìn mũi giày của Cố Thậm Vi.

“Là cảm thấy ta không giữ được bí mật, sợ ta làm hỏng chuyện? Hay là nghĩ rằng…”

Cố Thậm Vi lập tức cắt ngang lời hắn: “Ta chỉ cảm thấy chuyện này không nên do ta nói ra. Đây là chuyện giữa ngươi và Mã Hồng Anh.”

“Ngươi có muốn hỏi Hàn Thời Yến một chút không, xem miệng ngươi cứng tới mức nào?”

“Ừ, còn cứng hơn miệng vịt chết.” Hàn Thời Yến không khách khí đáp, thuận tay kéo Ngô Giang đi, “Cuối ngõ phía đông có một hiệu thuốc, ngươi mau đi xử lý vết thương đi, không khéo lát nữa chết thật, cả Biện Kinh này sẽ cười ngươi là bị Viên đại lang làm tức chết đấy.”

Ngô Giang lập tức nổi giận, ngẩng phắt đầu lên, giận dữ nói: “Là lão tử muốn làm hắn tức chết mới đúng!”

Hàn Thời Yến liếc hắn đầy khinh bỉ: “Mở miệng là ‘lão tử’, ngươi là mệnh quan triều đình hay là thổ phỉ trên núi vậy?”

“Mã Hồng Anh là người như thế nào, ngươi còn không biết? Ngươi quên rồi sao, trong Loạn Thạch trận, nàng thà chết chứ không để ngươi phải bỏ mạng? Trước ngày hôm qua, nếu có người nói với ngươi: chỉ cần ngươi lập tức chết, có thể đổi lấy Mã Hồng Anh trở về, ngươi có đổi không?”

Ngô Giang không nghĩ ngợi, buột miệng đáp: “Đổi.”

Vừa thốt ra khỏi miệng, Ngô Giang khựng lại, lập tức hiểu ra điều Hàn Thời Yến muốn nói.

Mất rồi mà còn có thể tìm lại, ấy đã là may mắn ba đời.

Hàn Thời Yến lặng lẽ nhìn hắn: “Hồng Anh không phải không tin ngươi, nàng chỉ là không muốn để ngươi cũng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan giống như nàng. Cũng giống như trước kia ngươi giấu ta chuyện đó, không muốn ta khó xử vậy.”

“Thật sao?” Sắc mặt trắng bệch như xác chết của Ngô Giang chợt bừng sáng, mắt rực rỡ nhìn chằm chằm Hàn Thời Yến.

Hôm nay thật là trời đổ mưa máu mất, cái miệng lạnh lùng của Hàn Thời Yến mà cũng có thể nói ra những lời ấm lòng đến vậy, nếu không tranh thủ nghe thêm mấy câu nữa, lần sau sợ là phải đợi đến lúc Hàn Thời Yến râu tóc bạc phơ, đứng trước phần mộ hắn mà đốt giấy rồi.

Hàn Thời Yến liếc hắn một cái: “Không phải! Là Hồng Anh không có ý với ngươi!”

Ngô Giang lập tức đần mặt ra.

Một bên, Cố Thậm Vi trông thấy, không nhịn được bật cười, lắc đầu. Mà có ai còn nhớ nàng vừa hỏi về vụ án giết người không?

Lúc này Ngô Giang trong đầu toàn là một mảng ong ong, nào còn nhớ được gì khác, hắn nhảy dựng lên ba thước, kéo toạc luôn cả vết thương trên người, máu lập tức chảy, nhìn thôi mà Cố Thậm Vi cũng thấy toàn thân đau nhói theo!

Nhưng Ngô Giang lại như chẳng cảm thấy gì, kích động nói: “Không thể nào! Hồng Anh chỉ véo tai ta thôi, nàng đâu có véo tai người khác!”

“Mỗi lần ăn cá, nàng đều chừa phần lưng nhiều thịt nhất cho ta; ăn thịt kho thì để ta gặm xương, thế mà lại bảo là không có tình ý gì với ta?”

Cố Thậm Vi nhìn dáng vẻ đắc ý của Ngô Giang, lặng lẽ sải bước cùng Hàn Thời Yến đi nhanh về phía đông con ngõ, nơi có một hiệu thuốc.

Nàng lo tên kia mà còn tiếp tục ngẩng cổ, gào trời khóc đất nữa thì không chừng lại rách thêm mấy vết thương, té cái phịch rồi hóa thành thi thể mất.

May mà Ngô Giang muốn có người nghe mình khoe khoang chuyện tốt của Mã Hồng Anh, miệng thì lải nhải không ngớt, mắt chẳng nhìn đường, nhưng chân vẫn bám sát họ từng bước một…

Đợi đến lúc Cố Thậm Vi nghe hắn kể đến chuyện năm ba tuổi tè ra quần bị Mã Hồng Anh đá thẳng vào chậu nước cho rửa luôn thì cuối cùng cũng đã tới hiệu thuốc ở đầu ngõ.

Hiệu thuốc này trông khá nhỏ, bên ngoài chỉ treo một tấm cờ bằng cây trúc mảnh, trên cờ viết một chữ “Y” to đùng.

Ánh mắt nàng liếc sang bên, trông thấy quán canh dê bên cạnh đang ngồi chật ních khách, lập tức hiểu ra vì sao Hàn Thời Yến lại quen thuộc với nơi này đến vậy.

So với quán canh đông đúc kia, hiệu thuốc bên này vắng tanh như chùa bà Đanh, đừng nói là đại phu, ngay cả tiểu đồng bốc thuốc cũng chẳng thấy lấy một bóng người.

“Có đại phu không vậy?”

Cố Thậm Vi tò mò hỏi, lời còn chưa dứt thì từ trong cửa đã vọng ra một giọng nói đầy nhiệt tình: “Đến đây đến đây! Có bệnh gì…”

Cố Thậm Vi xoay người nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy một nam nhân trung niên mặc áo vải, toàn thân bê bết máu đang lao ra từ cửa. Ống quần và tay áo hắn đều xắn cao, trong tay còn cầm một con dao nhễu máu!

“Ối chà! Vị tiểu quan gia này sao mà còn dọa người hơn cả con dê ta vừa mới lột da!”

Thấy Ngô Giang, nam nhân kia kêu to một tiếng, đặt con dao nhọn lên quầy, vội vàng rút khăn ra lau sạch hai tay, rồi chạy ào vào trong buồng. Chốc lát sau lại hối hả chạy ra, tay ôm theo thuốc và một cuộn vải trắng…

Ngô Giang thấy vậy, lập tức liếc mắt cầu cứu với Cố Thậm Vi!

Đây thật sự là hiệu thuốc đàng hoàng sao? Nhìn kiểu gì cũng thấy giống nơi đoạt mệnh hơn là cứu người!

Cố Thậm Vi lập tức quay đầu, chuyển ánh mắt cầu cứu nóng rực kia sang Hàn Thời Yến.

Hàn Thời Yến bị hai người này chọc cho bật cười: “Ngươi chẳng phải là võ tướng sao? Vậy mà cũng sợ máu à?”

Nam nhân trung niên nghe vậy, cúi đầu nhìn lại quần áo mình, bấy giờ mới bừng tỉnh.

Hắn ngượng ngùng giải thích: “Ba vị đại nhân, tiểu nhân tên là Yến Kỳ, đúng là đại phu của hiệu thuốc này không sai. Phụ thân tiểu nhân mở quán canh dê ngay sát vách, ông tin vào thần đạo, không sát sinh. Thế nên dê trong quán đều do tiểu nhân mổ và lột da cả!”

“Trên người tiểu nhân toàn là máu dê! Là máu dê hết đấy!”

Vừa nói, hắn vừa nhanh nhẹn bước tới bên Ngô Giang, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn.

Tuy Yến Kỳ trông có vẻ là kiểu lang y dân dã, nhưng động tác lại gọn gàng rành rọt, tỉ mỉ vô cùng.

Cố Thậm Vi nhìn vào, bất giác hỏi: “Yến đại phu dường như rất thành thạo việc trị thương ngoài da, chẳng hay trước kia từng vào quân ngũ? Ta nghe nói trong con ngõ này có một vị quan họ Viên từng gặp nạn ngã ngựa, gãy chân, nhờ một cao nhân trị cho mà lành lặn như cũ, vị ấy chẳng hay có phải là đại phu chăng?”

“Nói đến cũng lạ, Viên đại nhân khi ấy đúng là gặp vận, đúng như câu ‘tái ông mất ngựa, họa phúc khó lường’ vậy.”

Nghe nàng nói, Yến Kỳ cười càng rạng rỡ, nhưng tay vẫn không ngừng, thuận miệng đáp lời: “Trước kia quả thực từng theo quân một thời gian, có điều cũng đã lâu lắm rồi.”

“Yến mỗ tài hèn học cạn, nào dám nhận hai chữ ‘cao nhân’? Chẳng qua là vì hiệu thuốc gần phủ Viên đại nhân, lại đúng lúc tiểu nhân chuyên trị mấy thứ bong gân gãy xương, cho nên mới may mắn được xem qua vết thương của đại nhân…”

“Viên đại nhân võ nghệ cao cường, nếu không phải là ta, bất kỳ đại phu nào cũng có thể chữa lành chấn thương nhỏ ấy.”

“Thật không dám nhận lời khen của chư vị đại nhân.”

Vừa nói, hắn vừa thắt nút cuộn vải trắng, rồi quay sang Ngô Giang dặn dò: “Đại nhân, vết thương đã được xử lý xong. Những ngày tới xin đừng vận động mạnh, tránh dùng các món cay nóng. Nhớ thay thuốc mỗi ngày, không được để dính nước.”

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.