🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngô Giang vừa nói vừa quay ngoắt người lại, lùi bước rồi làm một cái mặt quỷ với Hàn Thời Yến, sau đó nhảy về phía trước, lao thẳng vào cánh cổng lớn của Lục Dực lâu, “rầm” một tiếng vang dội, bụi bặm trên cửa lả tả rơi xuống.

Cố Thậm Vi đi ở phía trước, thấy vậy liền nhẹ nhàng điểm chân, một tay ôm lấy eo chưởng quầy Phách Tịch đang dẫn đường, kéo nàng lui lại về sau.

Ngô Giang bị bụi làm cho sặc đến mức cúi rạp người, nhắm chặt mắt, ho sặc sụa liên hồi.

“Thời Yến huynh, huynh thật quá nhẫn tâm! Thấy ta đâm đầu vào cửa mà cũng không hé răng!”

Hàn Thời Yến lặng lẽ lui lại mấy bước, vẻ mặt thản nhiên nhìn Ngô Giang, nói: “Ừm, dù sao ta cũng là kẻ nhỏ nhen mà.”

Cánh cửa bật mở, một nữ hài búi tóc nha hoàn ló đầu ra, thấy Ngô Giang thì giật nảy mình, vội đưa tay định đóng cửa lại.

Ngô Giang “phì phì” nhổ mấy ngụm bụi, một tay kẹt thẳng vào khe cửa, tay quấn băng, vẫn còn lấm tấm máu, đứa bé sợ kẹp trúng tay hắn, không dám đóng mạnh, vội buông tay nhảy lùi mấy bước.

“Chư vị, nương tử nhà ta đang trọng bệnh không thể tiếp khách, hôm nay Lục Dực lâu xin đóng cửa.”

Ngô Giang đẩy cửa bước vào: “Không phải đến làm khách, chúng ta là Khai Phong phủ đến điều tra án, có chuyện cần hỏi Lục Dực cô nương.”

Đứa bé đứng ngập ngừng, không biết phải tiếp lời thế nào, ánh mắt thấp thỏm ngó lên phía cầu thang.

“Tuyết Hoan, để các vị đại nhân lên đi. Ngươi đi mời mụ mụ tới.” Giọng Lục Dực yếu ớt vọng xuống từ trên lầu, bé gái tên Tuyết Hoan nghe xong như trút được gánh nặng, cắm đầu chạy thẳng ra ngoài.

Ngõ Phù Dung toàn là những tòa lầu nhỏ, mỗi tòa có một vị hoa khôi nương tử, ai nấy đều tài sắc song toàn.

Mụ mụ Phí Phù Dung ở ngay đầu ngõ, chỗ đó là một tửu lâu lớn, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi cũng chẳng kém gì Phàn lâu.

Lục Dực lâu này, Cố Thậm Vi không phải lần đầu đến. Lần trước khi Quan ngự sử bị ám sát, nàng cũng từng tới đây, ấy là lần đầu nàng cùng Hàn Thời Yến hợp tác phá án.

Vì trong căn phòng cũ đã từng xảy ra án mạng, phòng ngủ của Lục Dực được đổi sang chỗ khác, diện tích nhỏ hơn nhiều so với căn trước.

Lúc họ bước vào, nàng đang ngồi nghỉ trên chiếc sập nhỏ cạnh cửa sổ. Mới mấy tháng không gặp mà cả người Lục Dực tiều tụy đến mức gầy trơ xương, thoáng nhìn qua như một cái đầu lâu lắc lư trong lớp y phục.

Trên môi nàng đầy những nốt phỏng loét, có cái đã vỡ, còn rỉ máu.

Đối diện với Ngô Giang, hai người như cặp huynh muội xui xẻo mới từ mồ bò dậy.

“Hôm nay ba vị lại đến, chẳng lẽ lại mang theo tin xấu gì nữa? Cả nhà họ Hạ ta đã chết sạch, chỉ còn lại mỗi ta sống lay lắt trên đời. Vì sao còn để ta nhìn thấy bức thư đó chứ? Ta vốn đã cam chịu số phận rồi, vậy mà lại cho ta một tia hy vọng, nghĩ rằng có lẽ là nhầm lẫn…”

“Phụ thân là bị vu oan, chúng ta vẫn còn cơ hội lật lại vụ án. Thế rồi tỷ tỷ chết, tỷ phu cũng chết… Vụ án điều tra lại một lần, kết quả không sai, phụ thân ta chính là kẻ đáng chết.”

“Các người nói xem có hoang đường không? Có nực cười không?”

Lục Dực vừa nói vừa ho dữ dội.

Nàng lấy khăn tay che miệng, khi buông xuống, khóe môi đã nhuốm vài vệt máu tươi.

Ba người nhìn nàng tiều tụy như thế, ai nấy đều trĩu nặng trong lòng. Ngô Giang hé môi định nói, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, cứ thế đứng đực ra tại chỗ.

Lần trước đến đây, Lục Dực vẫn còn là hoa khôi nương tử đẹp như thiên tiên, khi ấy nàng đang dối trá che giấu chân tướng cái chết của Quan ngự sử, một lòng chỉ muốn rửa sạch oan khuất cho phụ thân mình. Ngày đó nàng tuy bị giam cầm trong vòng lao lý, nhưng vẫn tràn đầy sinh khí.

Còn giờ đây, nàng giống như một đóa hoa tàn úa, không chút sức sống.

“Chúng ta đến để hỏi ngươi về một vụ án giết người hàng loạt ở Biện Kinh. Viên Hoặc, Trịnh Đông, Thu Nương, tên què… Trên đường từ Tô Châu đến Biện Kinh, ngươi còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”

Ánh mắt vốn đờ đẫn của Lục Dực dần có chút thần sắc, nàng không kìm được mà lặp lại câu hỏi của Cố Thậm Vi: “Ngươi nói ai cơ? Viên Hoặc…”

Nàng theo bản năng l**m l**m vết thương trên môi, vừa khẽ nghiền ngẫm, cả người kích động hẳn lên, trừng lớn mắt nhìn Cố Thậm Vi: “Án giết người hàng loạt… Ý ngươi là bọn họ đều chết rồi? Viên Hoặc cũng chết rồi sao?”

Nay nàng nằm liệt giường, chuyện thế sự bên ngoài biết được chẳng là bao, lại càng chưa từng nghe nói trong Biện Kinh có vụ án giết người hàng loạt nào.

Cố Thậm Vi lặng lẽ nhìn nàng, lắc đầu: “Viên Hoặc chưa chết. Hắn trở thành nghi phạm của vụ án giết người này…”

Con ngươi của Lục Dực đột nhiên co rút lại, nhưng ngay sau đó nàng lại lấy tay che mặt òa khóc.

Nàng khóc một hồi, rồi dùng chiếc khăn tay đẫm máu kia lau đôi mắt sưng đỏ, giọng khàn khàn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho Cố Thậm Vi ngồi xuống.

“Ta biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu, cách đây chừng nửa tháng, ta từng viết thư cho Viên Hoặc, hy vọng hắn đến gặp ta một lần. Hắn đã đến.”

“Sau khi phụ thân xảy ra chuyện, ta và tỷ tỷ đều rơi vào chốn phong trần. Khi ấy, mụ mụ Phí Phù Dung của Phù Dung lâu đã mua ta về, thuê hai người hộ tống ta đến Biện Kinh. Một người tên Từ Đại Dũng, người còn lại tên Trương Lão Thất, đều là tay sai của Phù Dung lâu.”

“Khi đó bà ta vừa mới mua lại ngõ Phù Dung, đang trong giai đoạn tuyển chọn hoa khôi. Bà ta sắp xếp cho ta lên kinh, còn bản thân thì đến Dương Châu.”

“Thu Nương là một thêu nương chuyên thêu Tô tú mà bà ta mua được, ngoài ra còn có một nữ tử chơi đàn tên là Quản Ương…”

Lục Dực nói tới đây, khẽ cười giễu mình: “Đúng là người sắp chết thì lời nói cũng thiện lương. Ta thực không ngờ sẽ có một ngày, có thể đem chuyện kinh hoàng ấy nói thẳng ra miệng như vậy.”

“Phí Phù Dung thuê một chiếc thuyền buôn, ngoài năm người chúng ta ra, còn chở theo không ít vải vóc chỉ tơ các loại. Thuyền viên trên thuyền đồng thời kiêm luôn chức tiêu sư. Trước khi thuyền rời bến, còn ghé đón thêm một người chính là Trịnh Đông.”

“Khi đó hắn vẫn còn là bộ đầu trong nha môn Tô Châu, mà phụ thân ta là huyện lệnh dưới quyền hắn. Trước kia ta từng có duyên gặp mặt Trịnh Đông một lần. Thê tử hắn khi ấy ôm tiền bỏ trốn, hắn không muốn lưu lại Tô Châu, chẳng biết thông qua con đường nào mà muốn tới Khai Phong phủ làm bổ khoái…”

Lục Dực còn chưa nói rõ, nhưng trong lòng mấy người còn lại đều đã mơ hồ đoán ra.

Chắc hẳn trên đường đã xảy ra chuyện gì đó kinh thiên động địa.

“Chúng ta bị thủy phỉ tập kích dọc đường, chẳng rõ từ đâu xuất hiện, ai nấy đều bịt kín mặt, tay lăm lăm đại đao sáng loáng. Chúng chỉ cướp của chứ không giết người. Người trên thuyền nghe vậy, ai nấy đều sợ chết, lập tức buông tay đầu hàng, để mặc chúng trói gô cả đám lại.”

“Sau khi chuyển hết hàng hóa đi, ta tưởng rằng đã an toàn, nào ngờ tên Nhị đương gia trong bọn chúng lại nổi lòng háo sắc, ra tay sàm sỡ với chúng ta. Hắn vốn định đem tất cả nữ nhân trên thuyền đi.”

“Nhưng lại bị tên Đại đương gia cản lại… Hắn nói chỉ được phép mang theo một người…”

“Nữ tử chơi đàn Quản Ương là biểu muội của Từ Đại Dũng. Hắn sợ Quản Ương gặp chuyện, liền lập tức chỉ vào ta, nói rằng ta từng là thiên kim tiểu thư nhà quan, sau này sẽ trở thành hoa khôi nương tử. So với việc bị ngàn người giày xéo, chẳng bằng làm áp trại phu nhân cho thủy phỉ, coi như đôi bên đều có lợi.”

Cố Thậm Vi nghe đến đây, trong lòng như bị đè nặng một tảng đá.

Thế đạo này, nữ tử ra đường quả thực gian nan. Lục Dực không có bản lĩnh phòng thân, lại chẳng có người bảo hộ, thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.