Trong lòng Cố Thậm Vi dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Nàng tung người nhảy xuống. Địa đạo này cao chỉ vừa đủ một người đứng, e rằng Hàn Thời Yến ở bên trong còn không thể đứng thẳng lưng. Ngoài thi thể kia ra, nơi góc tối còn đặt một chiếc rương gỗ long não thật lớn.
Cố Thậm Vi đứng trước thi thể, vươn tay gỡ tấm vải đen phủ trên đầu hắn xuống.
Đập vào mắt là một gương mặt có vài phần tương tự với Viên đại lang. Người này trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng sợ cực độ, không nghi ngờ gì nữa, chính là Viên Hoặc.
“Viên Hoặc chết rồi.” Cố Thậm Vi trầm giọng nói.
“Vết thương chí mạng là cây đinh quan tài cắm ở ngực, chỉ một đòn chí mạng mà thôi.”
“Ngoài ra, trên thi thể còn có dấu vết bị đánh đập tra tấn, nhưng xét theo vết thương thì hẳn là sau khi chết mới bị gây ra. Ta đoán là Tôn Trường Sơn hận hắn g**t ch*t huynh đệ mình, nên mới ra tay báo thù.”
“Cây đinh trên ngực này, chắc là từ trên cao bắn xuống, góc nghiêng khoảng thế này…” Cố Thậm Vi ngẩng đầu nhìn Hàn Thời Yến đang ngồi chồm hổm ở miệng hố, giơ tay ước lượng một độ nghiêng.
“Hẳn là Tôn Trường Sơn sau khi g**t ch*t Trịnh Đông liền ẩn nấp ở gần đây, hoặc trên mái nhà, hoặc trong tán cây cao rồi chờ đến lúc Viên Hoặc phát hiện trúng kế, cuống cuồng bỏ chạy thì bất ngờ dùng đinh quan tài hạ sát.”
“Sở dĩ không dùng cách chơi đùa như đối với Trịnh Đông bọn họ…”
Hàn Thời Yến nghe đến đây, liền tiếp lời suy luận: “Là bởi vì võ công của Viên Hoặc không tệ, Tôn Trường Sơn không nắm chắc phần thắng nếu dây dưa, nên chỉ có thể đánh lén. Không chỉ là đánh lén, mà hắn còn chỉ có duy nhất một cơ hội để ra đòn chí mạng.”
Một khi Viên Hoặc có phòng bị, thì ai chết về tay ai còn chưa chắc!
Cố Thậm Vi gật đầu, lục soát trên người Viên Hoặc một lượt: “Trên người hắn không có thứ gì, đến cả túi tiền cũng biến mất, hẳn là đã bị Tôn Trường Sơn lục soát qua một lần.”
Vừa nói, nàng lại bước đến góc địa đạo, mở chiếc rương gỗ long não ra.
Vừa mở ra, Cố Thậm Vi liếc mắt nhìn liền không khỏi cau mày. Đáy rương được lót dày đặc những chiếc đinh quan tài. Trên đống đinh ấy đặt một cái giỏ trúc không có nắp, bên trong tùy tiện ném vài miếng bạc vụn, phần lớn là những đồng tiền đồng, chắc là số bạc lẻ mà Tôn Trường Sơn tích góp được.
Nàng nhíu mày, bước tới cạnh miệng hố, đang định nhảy lên thì thấy Hàn Thời Yến chìa tay ra phía nàng.
Cố Thậm Vi nhìn bàn tay ấy, trắng trẻo, thon dài, sạch sẽ, thoáng dừng lại một chút, rồi mới đưa tay ra, nắm lấy để mượn lực mà nhẹ nhàng nhảy lên.
Hàn Thời Yến còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay, thì đã thấy Cố Thậm Vi bĩu môi, phẩy phẩy tay ra vẻ chán ghét, nghiêm túc nói: “Một lát nhớ đi rửa tay, tay ta vừa mới chạm vào vải liệm.”
Gương mặt Hàn Thời Yến đầy vẻ bất đắc dĩ, trong lòng đâu dám nảy sinh chút mộng tưởng mơ mộng gì nữa?
Thật là uổng công vừa rồi còn ôm lòng tính toán nho nhỏ, nhưng Cố Thậm Vi người này, giống như đá núi Thái Sơn, cứng rắn đến độ sứt cả răng!
“Cốc Mãn Thương, ngươi đến cổng thành gọi bộ khoái Khai Phong phủ đến đây, nói rằng chúng ta đã phát hiện thi thể của Viên Hoặc.” Hàn Thời Yến vừa nói, vừa liếc nhìn về phía Cốc Mãn Thương.
Đang đứng ở cửa, đầu óc Cốc Mãn Thương ong ong cả lên. Nói gì đến nổi da gà ở tay, giờ đây mặt mũi hắn cũng nổi hết cả da gà!
Trời đất ơi! Hóa ra tối qua hắn lại ngủ cùng sân với một cái xác và một tên sát nhân?!
Người thì còn đứng đây, mà hồn đã bay xa đến ba mươi dặm rồi!
Hắn vừa nghĩ vừa vịn lấy khung cửa, đột nhiên quay người, nhấc chân lao thẳng ra khỏi sân…
Cố Thậm Vi nhìn bóng lưng hắn lắc đầu: “Công tử mặt trắng đúng là không chín chắn chút nào, từ một cái xác lại chạy bổ tới chỗ một cái xác khác, có gì mà kích động thế chứ.”
“Công tử mặt trắng” Hàn Thời Yến nghe vậy liền vô thức ưỡn thẳng ngực, hắn rất chín chắn mà! Chắc như núi Thái Sơn!
Nghĩ vậy, hắn liền ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cố thân sự, bên cạnh còn có mẫu thân của Tôn Trường Sơn, chúng ta đi hỏi thử xem.”
Cố Thậm Vi vốn cũng có ý này, bước qua những mảnh gỗ vụn của cánh cửa, định đi ra ngoài thì bị Ngưu bà mụ mềm oặt ngã ngồi dưới đất chặn mất đường.
Thịt trên mặt bà già ấy không tự chủ mà run rẩy, răng đánh lập cập, thấy Cố Thậm Vi lộ vẻ muốn khóc mà khóc không nổi: “Nữ đại nhân, có thể đỡ lão thân một tay được không? Chân lão bị dọa mềm nhũn, đứng dậy không nổi…”
Bà ta liếc mắt nhìn về phía căn phòng của Tôn Trường Sơn, ấp a ấp úng hỏi: “Có thật là… thật là Nhị Lang nhà ta giấu một cái xác trong phòng sao?”
“Các vị nếu muốn hỏi mẫu thân của Tôn Trường Sơn, e rằng không được rồi. Người quanh đây ai chẳng biết, mẫu thân hắn là một kẻ điên, từ lâu đã chẳng còn nhận ra ai nữa. Suốt ngày chỉ lẩm bẩm rằng nhi tử mình sắp về… đến cả Nhị Lang nhà mình cũng không nhận ra.”
“Nếu không phải nằm liệt giường không thể nhúc nhích, e rằng đã sớm chạy mất dạng.”
Cố Thậm Vi một tay xách bà ta lên, Ngưu bà mụ vịn vào tường, gõ nhẹ vào đầu gối mình, hít sâu mấy hơi mới lấy lại bình tĩnh.
Vừa đứng vững, bà ta mới nhìn thấy Hàn Thời Yến đứng sau lưng Cố Thậm Vi, mắt lập tức sáng rực lên.
“Vị đại nhân này! Không biết đã thành thân chưa? Lão thân có một đứa cháu gái, năm nay mới mười sáu, dung mạo y đúc ta lúc trẻ, đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, nổi tiếng nhất trong mười dặm tám làng là một tiểu cô nương xuất sắc…”
Ngưu bà mụ càng nói càng hăng, càng nói càng khí thế, còn quay một vòng quanh Hàn Thời Yến, thấy sắc mặt hắn đen như đáy nồi.
Không khỏi vội vàng giải thích: “Đại nhân đừng hiểu lầm, cũng không phải là muốn gả cháu gái cho người. Nhà lão thân năm đời đơn truyền, toàn sinh nữ nhi, đời nào cũng phải tìm rể ở rể… Thân phận đại nhân cao quý, đương nhiên không thể làm con rể nhà chúng ta.”
“Chúng ta chỉ muốn có một đứa con thôi… đến lúc đó cứ nói là phụ thân nó chết rồi…”
Ngưu bà tử thấy khí thế quanh thân Hàn Thời Yến dâng cao, lập tức rụt cổ, tiếng nói cũng nhỏ dần, vội bịt miệng không dám nói nữa, dán sát vào góc tường, mắt đảo như rang lạc.
Cố Thậm Vi nghe xong, nhịn cười quay sang nhìn Hàn Thời Yến, trên mặt toàn là vẻ xem trò vui.
Ánh mắt Hàn Thời Yến lóe lên, nghiêm túc nhìn bà Ngưu nói: “Ta khắc thê.”
Hắn nói xong, ngừng một chút, liếc mắt nhìn Cố Thậm Vi: “Hơn nữa, ta đã có người muốn cưới rồi.”
Ngưu bà tử nghe vậy, mặt đầy kinh hãi, không kìm được thốt lên: “Đại nhân thù sâu oán nặng với ai vậy?!”
Hàn Thời Yến lập tức im lặng.
Cố Thậm Vi chớp chớp mắt, kéo nhẹ tay áo Hàn Thời Yến, hai người cùng đứng ở cửa sân, nàng liếc hắn một cái đầy vẻ đồng tình.
“Viên Hoặc chết rồi, ngươi nhìn ra điều gì chưa?”
Hàn Thời Yến thu lại suy nghĩ, gật đầu nói: “Kẻ đứng sau quả thực tính toán rất giỏi, từng bước từng bước, thoát tội sạch sẽ không chút dấu vết.”
“Nếu chúng ta không tìm ra được Tôn Trường Sơn, vậy thì Viên Hoặc chính là hung thủ đào tẩu vì sợ tội. Một kẻ chết rồi thì làm sao chứng minh được mình vô tội? Còn nếu chúng ta tìm được Tôn Trường Sơn, thì với chuyện cũ của Lục Dực năm xưa, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng Tôn Trường Sơn vì báo thù mà cố tình vu hãm Viên Hoặc.”
“Dù Viên Hoặc có phải hung thủ hay không, dù hắn bỏ trốn hay bị giết, chỉ cần hắn không còn ở Biện Kinh, không thể đứng trước mặt chúng ta mở miệng nói chuyện, thì đầu mối để điều tra liền bị cắt đứt.”
Cố Thậm Vi hoàn toàn đồng tình, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo sáng ngời của Hàn Thời Yến.
“Ta có một điều nghi hoặc, đám thủy phỉ dưới trướng Tôn Trường Sơn và Viên Hoặc, chẳng phải đều phục vụ cho cùng một kẻ đứng sau sao? Cớ gì lại chó cắn chó?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.