Cố Thậm Vi không hề do dự, nàng đưa mắt nhìn về phía một tên lính canh cao lớn đang đứng ở cổng thành: “Làm phiền huynh đệ chạy một chuyến tới Khai Phong phủ, gọi Trì ngỗ tác đến nghiệm thi, cũng nhắn với ông ấy rằng, Tôn Trường Sơn chính là hung thủ mà bọn họ đang truy tìm.”
“Còn chuyện các ngươi vừa rồi thấy được những gì, cứ việc kể lại y nguyên với ông ấy là được.”
Tên lính cao lớn kia hoàn hồn lại từ cơn chấn động, vội vàng gật đầu lia lịa, quay đầu cắm đầu chạy thục mạng về phía Khai Phong phủ.
Thấy hắn đã đi xa, Cố Thậm Vi lại quay sang nhìn Cốc Mãn Thương, kẻ khi nãy còn “giúp” Tôn Trường Sơn nói chuyện: “Tôn Trường Sơn sống ở đâu? Ngươi có thể dẫn đường cho bọn ta chứ?”
Cốc Mãn Thương lấy tay che miệng, gật đầu một cách ngơ ngẩn.
Hắn làm thế nào cũng không thể hiểu nổi, ban nãy Tôn Trường Sơn còn đang ngồi bên cạnh hắn ngáp ngắn ngáp dài, vậy mà chỉ chớp mắt đã chết rồi! Lại còn chết thảm như thế! Hắn vừa nghe cái gì? Tôn Trường Sơn là hung thủ mà phủ Khai Phong muốn bắt?
Cố Thậm Vi thấy rõ suy nghĩ trong lòng hắn, bèn nói: “Ngươi có từng nghĩ qua chưa, sở dĩ hắn mệt mỏi như vậy, có lẽ là bởi vì đêm qua ra ngoài giết người? Ngươi cùng hắn thay phiên gác đêm, cẩn thận nhớ lại xem, có phải cứ cách năm ngày, hắn lại như thể nửa đêm đi ăn trộm vậy?”
Cốc Mãn Thương rùng mình một cái, da gà nổi đầy hai cánh tay.
“Không… không sai…”
Không chỉ có Cốc Mãn Thương, những lính canh từng luân phiên trực với Tôn Trường Sơn cũng đều cảm thấy sởn gai ốc.
Việc trông cổng thành vốn vô cùng tẻ nhạt, đám người bọn họ toàn là mấy gã thô kệch, những lúc rảnh rỗi đặc biệt thích nói mấy chuyện tếu táo tục tĩu để giết thời gian.
Người ta thường nói, càng thiếu cái gì thì lại càng thích khoe cái đó, tuy mặt Cốc Mãn Thương mũi trắng trẻo, da dẻ mịn màng, lại cứ luôn thích giả bộ thô lỗ. Dù là vô tình hay cố ý, hắn rất hay kể mấy chuyện cười tục tĩu, nhất là trước mặt Tôn Trường Sơn.
Năm ngày trước, hắn còn trêu chọc Tôn Trường Sơn ở ngay chỗ này, bảo rằng hắn có phải lén hẹn hò với tình cũ, suýt nữa thì bị phu lang người ta phát hiện, phải trốn dưới gầm giường suốt cả đêm. Nếu không thì sao cả đêm không chợp mắt tí nào?
Khi đó bọn họ đều cười ầm lên, chẳng ai thèm để ý xem Tôn Trường Sơn nghĩ gì.
Bây giờ nhớ lại, ai nấy đều lạnh sống lưng… Đây là một tên sát nhân đấy! Nếu hôm nay hắn không chết, sau này lỡ hắn ghi hận, chẳng phải sẽ lần lượt giết sạch bọn họ hay sao?
Cốc Mãn Thương càng nghĩ càng sợ, nhịn không được hỏi: “Đại nhân… tiểu nhân… có thể dùng mảnh vải che cái xác này lại được không? Dù sao cũng quá dọa người…”
Cố Thậm Vi liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của người qua lại, chợt tỉnh ngộ, gật đầu đồng ý…
Gần đây thấy nhiều cảnh máu chảy đầu rơi, nàng suýt nữa quên mất rằng chín phần mười đám thư sinh yếu ớt văn nhược của Đại Ung đều tập trung ở Biện Kinh. Xác chết cứ để trơ trọi thế này ngay trước cổng thành, biết đâu thật sự sẽ dọa chết mấy vị nho sinh yếu tim.
Cốc Mãn Thương được cho phép, liền chạy vội đến chỗ cửa vòm cổng thành, moi ra một chiếc áo đen cũ rách, phủ lên đầu xác của Tôn Trường Sơn.
Phu xe đang nghỉ bên cạnh thấy vậy, liền đánh xe ngựa tới gần thi thể của Tôn Trường Sơn, giúp chừa ra một khoảng trống riêng cho cái xác.
Hắn không nói gì nhiều, chỉ gật đầu với Hàn Thời Yến một cái, rồi ngửa người lật ra một cuốn thoại bản từ trong xe, xem say sưa không ngớt. Bộ dạng ấy xem chừng là định ở lại đây luôn, đợi người của phủ Khai Phong đến nơi.
Cốc Mãn Thương trông thấy vậy thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh tới chỗ Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, dẫn đường.
“Tôn Trường Sơn với ta cùng sống trong một cái tạp viện lớn. Ta thì phải để dành tiền cưới thê tử, còn hắn thì có phụ mẫu già ốm yếu.”
“Hắn cũng coi như hiếu thuận, mẫu thân hắn nằm liệt giường, hắn còn thuê một bà mụ trong viện trông nom giúp. Bình thường dù hắn không có thịt ăn, cũng phải cố dành thịt cho phụ mẫu trước.”
Cốc Mãn Thương rõ ràng là một cái miệng to không biết giữ mồm, một khi đã mở lời thì như vỡ đê, không tài nào ngăn lại nổi.
“Tiểu nhân từng nghe bà mụ họ Ngưu kể rằng, Tôn đại nương vốn có hai người con trai nữa, một người tên là Tôn Trường Thái, một người tên là Tôn Trường Hải, chẳng rõ vì sao đều đã mất cả. Tôn đại nương tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, từ đó mà lâm bệnh không dậy nổi.”
Trong lúc nói chuyện, Cốc Mãn Thương đã dẫn hai người đến trước cổng tạp viện.
“Tạp viện này tổng cộng có bốn hộ gia đình sinh sống, ban ngày ai nấy đều ra ngoài làm ăn kiếm sống, đến tối mới quay về. Gian kia chính là phòng của Tôn Trường Sơn.”
Có lẽ vì trong viện người ở đông đúc, khắp nơi đều chất đầy tạp vật, trước cửa nhà bếp tối om còn chất một đống củi cao đến tận nóc. Trên đống củi ấy nằm một con mèo trắng, thấy có người lạ đến, nó kêu “meo” mấy tiếng, rồi nhảy vọt lên mái nhà.
Nó đứng trên mái ngói của gian chính, vểnh đuôi lên, cất tiếng kêu vài lần, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm xuống sân với vẻ tò mò.
Ánh mắt Cố Thậm Vi khẽ động, mũi chân điểm đất, thân hình nhẹ nhàng bay thẳng lên mái. Con mèo kia thấy có người đuổi theo, kêu ré lên một tiếng muốn bỏ chạy, nhưng vừa co chân lên định phóng thì đã cảm thấy cổ siết chặt, cả con mèo bị túm lôi lên không trung.
“Cố đại nhân, đó là mèo nhà Tôn Trường Sơn, hắn sợ phụ mẫu già buồn chán nên mới mang nó từ ngoài về nuôi.”
“Dù hắn là kẻ hung ác…” Cốc Mãn Thương nghĩ đến danh tiếng lạnh lùng của Cố Thậm Vi, không khỏi rụt cổ lại. Thấy con mèo trong tay nàng giãy giụa không ngừng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói, “Tội liên đới… chắc không đến mức giáng lên đầu… mèo chứ?”
Cố Thậm Vi xách mèo nhảy xuống đất, nghe lời nói ngập ngừng ấy thì vừa bực vừa buồn cười, thở hắt ra đầy bất đắc dĩ.
Nàng giơ con mèo lên cho Hàn Thời Yến nhìn, vẻ mặt nghiêm trọng: “Ngươi xem chân nó có phải dính máu không?”
Thấy Hàn Thời Yến gật đầu xác nhận, Cố Thậm Vi hất tay ném con mèo đi, trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Nàng ra hiệu bằng tay với Hàn Thời Yến, bảo hắn theo sát, rồi nhấc chân lên, đạp mạnh vào cửa…
Chỉ nghe “rầm” một tiếng vang trời, cánh cửa vốn khóa kín kia chẳng khác nào miếng đậu hũ mềm oặt, bị đá tan nát thành từng mảnh vụn.
Cốc Mãn Thương há hốc miệng nhìn, thấy bà mụ họ Ngưu nghe tiếng động lao ra, hắn vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, tay chỉ vào thanh kiếm dài đeo bên hông Cố Thậm Vi.
Ngưu bà mụ vốn định mở miệng mắng chửi, nhưng khi trông thấy thanh kiếm ấy, lập tức ngậm miệng không dám hó hé.
Cố Thậm Vi chẳng buồn để tâm đến bọn họ, chỉ liếc mắt nhìn vào trong nhà, bên trong hỗn độn bừa bãi, quần áo chất đống ở góc giường, trên bàn còn vương vãi mấy hạt đậu tằm ăn dở và lõi quả đã mốc xanh.
Ngay chỗ cửa sổ gần cửa ra vào, có hai đôi giày vải bị vứt lăn lóc, mùi hôi nồng nặc đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Trong nhà không có lấy một bóng người.
Cố Thậm Vi thấy thế, gật đầu với Hàn Thời Yến.
Hàn Thời Yến bước vào, vạch qua cánh cửa bị đá nát, khom người lần tìm trên mặt đất: “Chắc là chỗ này, dấu chân dính máu của con mèo bắt đầu từ đây, kéo dài ra đến tận cửa. Dấu vẫn còn rõ, chứng tỏ Tôn Trường Sơn chưa hề dọn dẹp mặt đất.”
“Nền nhà không có vũng máu nào rõ ràng, con mèo không thể tự dưng dính máu được. Thế nên mười phần chắc tám, bên dưới nền nhà này có điều bất thường.”
Cố Thậm Vi gật đầu, nói với Hàn Thời Yến: “Ngươi tránh ra một chút.”
Vừa nói, nàng ngồi xổm xuống, giơ tay gõ lên mặt đất vài cái, rồi theo đường kẽ giữa mấy viên gạch mà bất ngờ móc lên, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cả tấm nền đá bị nàng bẩy sang một bên.
Cốc Mãn Thương đứng ngoài cửa không dám vào, trông thấy cánh tay mảnh khảnh kia nhẹ nhàng như không hất bay cả nền đá lớn, con mắt suýt nữa thì lồi ra ngoài!
Từ nay về sau, ai còn dám nói mặt trắng là yếu ớt nữa chứ!
Ngươi nhìn Cố hung kiếm kia đi, mạnh mẽ hơn cả hán tử cao hai mét!
Cố Thậm Vi tất nhiên không nghe được tiếng lòng của Cốc Mãn Thương, nàng cúi người nhìn vào hầm đất lộ ra bên dưới, quả nhiên trông thấy bên trong đặt một cái xác.
Thi thể kia đầu bị bọc vải đen, tứ chi bị dây trói chặt như đòn bánh tét, chẳng khác nào một cái bánh chưng khổng lồ.
Trên ngực của hắn, cắm một cây đinh quan tài đen sì sì…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.