Hàn đại nhân?
Tim Hàn Thời Yến khẽ chấn động, quay đầu liền chạm phải ánh mắt dò hỏi của Cố Thậm Vi.
Hắn lắc đầu, dứt khoát nói: “Không phải phụ thân ta. Phụ thân ta học vấn tầm thường, sao có thể có môn sinh?”
Tuy Cố Thậm Vi đã đoán được “Hàn đại nhân” mà Đào Nhiên nói tới có lẽ chính là phụ thân của Hàn Kính Nghiêm, tức Hàn đại bá, một trong tam công đương triều hiện nay.
Nhưng Hàn Thời Yến, ngươi dùng giọng điệu khẳng định như thế để nói phụ thân ngươi không ra gì, thật sự ổn chứ?
Một bên, Đào Nhiên thấy không khí có chút ngượng ngập, lúc này mới chợt nhớ ra Hàn Thời Yến cũng họ Hàn, hắn khẽ hắng giọng, không nhịn được muốn hòa hoãn bầu không khí:
“Ha ha ha ha, thật ra hắn cũng chẳng nhắc đến Hàn đại nhân nhiều lắm đâu. Có phải là do các ngươi cứ bắt ta phải chọn một người ra từ đám thấp bé, ta bèn thuận miệng nói một cái tên thôi mà?”
“Vả lại, phụ thân ngươi dù không có bản lĩnh cũng chẳng sao cả! Ông ấy cưới được công chúa kia mà! Hơn nữa tre xấu cũng mọc măng tốt, sinh ra được ngươi…”
Giọng Đào Nhiên càng nói càng nhỏ… đến cuối cùng thì hoàn toàn nuốt hết vào trong ánh mắt lạnh băng của Hàn Thời Yến, không còn một chút thanh âm nào nữa.
Cố Thậm Vi nghe vậy, đột nhiên nghẹn lời, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một chút thương cảm đối với Hoàng đế Đại Ung.
Nếu như Quan gia nghe được tiếng lòng của hộ vệ bên cạnh, sợ rằng sẽ thổ huyết ngay tại chỗ mất thôi…
Trong tối có Ngụy Trường Mệnh, ngoài sáng có quái nhân Đào Nhiên.
Có điều…
Cố Thậm Vi âm thầm thở dài, nhưng cũng không hoàn toàn tin lời Đào Nhiên nói. Ai biết được người đứng sau kia lưu hắn lại, có phải là muốn hắn cố tình gây hiểu lầm giữa nàng và Hàn Thời Yến, làm nhiễu loạn thị phi chăng?
Đào Nhiên thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đều không nói gì, bèn cầm ấm trà trên bàn lên tu một ngụm lớn.
Động tác quá mức thô lỗ, giữa căn phòng yên tĩnh càng thêm nổi bật. Đào Nhiên cũng tự thấy ngượng ngùng, có chút lúng túng giải thích: “Có lẽ là viên thuốc kia còn để lại dư độc, ta thấy khát nước vô cùng.”
“Hai vị đại nhân, ta lớn tuổi hơn hai vị nhiều, con ta cũng tầm tuổi các ngươi cả rồi. Ta đây thề là nếu nói dối thì trời đánh thánh đâm, tuyệt tử tuyệt tôn!”
Ta xuất thân sơn dã, trong nhà chỉ có vài mẫu ruộng cằn. Tỷ tỷ ta vì nạn đói mà chết. Tiểu đệ ta, lúc mẫu thân ta mang thai nó ngày nào cũng ăn cỏ gặm lá, sinh ra người xanh lè… tới giờ vẫn còn y như rêu dưới rãnh nước.”
“Ta bẩm sinh khỏe mạnh, ăn cũng nhiều. Nhà chẳng có gì ăn, ta đành vào võ quán làm người gỗ. Làm gì ư? Chính là để cho mấy thiếu gia con nhà giàu luyện võ đánh nhau, cần có người đối chiêu, không được làm họ bị thương nhưng lại phải tiếp chiêu, bị đánh chết cũng không được gây phiền phức cho họ.”
“Trời biết tổ tiên nhà ta dưới đất đã thắp bao nhiêu hương, dập bao nhiêu đầu, ta mới được làm một tiểu đầu mục áp giải ngân thuế.”
Đào Nhiên nói đến đây thì hơi cảm khái: “Ta từng chịu khổ, biết được đi đến hôm nay là không dễ dàng gì. Sao lại vì chút ngân thuế ấy mà mạo hiểm bị chém đầu đi trộm bạc thuế?”
“Đó là đồ của Quan gia! Dù có mệnh cướp được thì cũng không có mạng mà tiêu! Ta thề, ta thật sự không có trộm ngân thuế!”
Ánh mắt Cố Thậm Vi khẽ động, nhìn Đào Nhiên trước mặt càng thêm thâm trầm: “Ngươi không có, nhưng Giang Tuần có.”
“Người của chúng ta tìm thấy trong nhà hắn một thỏi vàng bị mất, còn có một bức họa. Một tờ giấy, trên đó viết một bài thơ.”
Một bên, Hàn Thời Yến nghe vậy, đầu ngón tay khẽ động.
Trước đó Cố Thậm Vi nói là tìm được một thỏi vàng cùng bức tranh “Quán Ưng” của Âu Tùng trong nhà Giang Tuần, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện có tờ giấy nào cả.
“Là bài thơ thế nào?” Đào Nhiên hiếu kỳ hỏi.
Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu, ngón tay không để lộ dấu vết mà lục tìm trong túi áo tay, nhưng miệng lại nói: “Liên quan đến án, không thể tùy tiện tiết lộ. Đây là chứng cứ then chốt. Có lẽ là trong lòng Giang Tuần cảm thấy áy náy, nên mới để lại bài thơ này như một câu đố, để bản thân có cơ hội sửa sai.”
“Vốn dĩ nghĩ có thể từ chỗ ngươi moi thêm được manh mối gì khác, tiếc là…”
Nàng vừa nói, vừa đứng dậy, rồi ánh mắt chợt chuyển sang nhìn hai mươi ba viên thuốc giả chết đang được xếp ngay ngắn trên bàn.
“Vậy nên sau khi Đào đại nhân bị giáng chức mà vẫn có thể thuận buồm xuôi gió, trực tiếp ngồi vào chức Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư, là vì dâng thuốc lên cho Quan gia ư? Vậy thì đúng là mồ mả tổ tiên nhà ngươi bốc cháy, phải quỳ tạ tổ tông phù hộ rồi.”
Đào Nhiên nghe vậy, sắc mặt tỏ vẻ không vui.
“Câu này của Cố đại nhân nói ra thật chẳng dễ nghe. Hoàng Thành tư cùng Ngự Sử đài đều giám sát văn võ bá quan, muốn tra xem Đào mỗ ta dựa vào gì mà thăng chức, có khuất tất hay không, còn dễ hơn cả việc há miệng ăn cơm ấy chứ.”
“Nếu toa thuốc này là do Đào mỗ dâng lên, thì ắt sẽ có Thái y thử thuốc, cần gì ta phải tự mình thử từng viên ở đây?”
“Trong cung đều là quý nhân, dù Đào mỗ có tám cái gan, tổ tông nhà ta dưới âm phủ có quỳ nát cả đầu gối, ta cũng không dám tuỳ tiện đưa lên một bài thuốc chưa hoàn chỉnh. Nhỡ đâu uống ra chuyện gì, đừng nói là thăng quan tiến chức, e là xương cốt tổ tông cũng phải chui ra khỏi mồ mất!”
“Sau khi bị giáng chức, ta là nhờ chém giết thảo khấu trên sông Đại Vận, từng bước từng bước mà trèo lên.”
“Còn chuyện vào được Điện Tiền tư, các ngươi cứ đi hỏi là biết. Nhờ lão nhạc phụ đứng ra làm mối, ta mới có được cơ hội ấy. Đào mỗ ta đi quang minh, ngồi ngay ngắn, dù có là Quan gia hỏi, ta cũng chỉ trả lời y như thế.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, đứng dậy, chắp tay thi lễ với Đào Nhiên.
“Đều là võ quan cả, ta đây cũng không khách sáo với đại nhân nữa. Cho dù không phải vì Giang Tuần, thì đại nhân vì tính mạng của mình mà suy xét, nếu nhớ ra được chi tiết gì, xin hãy nhất định nói ra. Nếu không…”
Cố Thậm Vi chỉ tay về phía những viên thuốc giả chết hoàn trên bàn: “Nếu không thì ‘giả chết’, e là sẽ biến thành ‘thật chết’ đấy.”
Sắc mặt Đào Nhiên nghiêm lại, gật đầu với Cố Thậm Vi: “Đó là lẽ đương nhiên.”
Hắn nói xong, như thể thấy khát, hắn lại cầm ấm trà trên bàn lên tu một hơi ừng ực.
Uống một ngụm lớn xong, hắn mới nhăn mày nhếch miệng bước đến trước cửa, mở cửa tiễn khách.
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến liếc nhau một cái, rồi cùng đi ra ngoài.
Lúc này trong sân viện đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh như thường, những dải vải trắng và lồng đèn treo lúc trước đều đã được dỡ bỏ, ngay cả đám con cháu đội khăn tang, mặc áo sô cũng chẳng còn bóng dáng.
Chỉ còn lại Vương quản gia cúi đầu đứng yên tại chỗ.
Cố Thậm Vi lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái, tay chợt túm lấy cánh tay Hàn Thời Yến, chân điểm nhẹ, cả hai đã tung mình lên mái nhà.
Nàng chạy một đoạn trên mái ngói, rồi bất ngờ rẽ hướng, vòng lại đến bên cổng nhỏ ở hậu hoa viên của Đào phủ.
Cánh cổng nhỏ kia đóng chặt, cây đào ngoài tường đã sớm tàn hoa, thay vào đó là lớp lá xanh tầng tầng lớp lớp. Mặt trời đã xế về tây, ánh nắng chiếu lên tán lá, thoạt nhìn như được mạ đồng.
Con hẻm sau vắng lặng không một tiếng động, đừng nói người, ngay cả một con mèo cũng chẳng thấy.
Hàn Thời Yến xoa cánh tay suýt bị giật đứt, liếc nhìn Cố Thậm Vi đang nghiêng người tựa vào tường: “Nàng không tin lời Đào Nhiên?”
Cố Thậm Vi bĩu môi, cổ họng hơi ngứa, nàng vội lấy từ túi tay ra một viên kẹo lê, ngửa đầu bỏ vào miệng.
“Ai mà biết được? Trong triều văn võ mỗi người đều có mấy lớp mặt nạ, đâu phải chuyện mà chúng ta muốn nhìn là nhìn thấu.”
“Tuy rằng lời Đào Nhiên nói đâu ra đó, vừa vặn có thể rửa sạch hiềm nghi cho hắn. Nhưng ai biết được có phải kẻ đứng sau cố ý tha mạng hắn, để đánh lạc hướng, khiến hắn vô tình mà cố ý dẫn chúng ta lạc hướng?”
“Dù sao thì cái chức Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư cũng chẳng phải hạng mèo chó có thể tùy tiện giết được! Gà không nghe lời thì giết, nhưng khỉ nghe lời thì giữ lại cũng chẳng sao.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.