🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ trước bộ dạng này của Đào Nhiên.

“Án thuyền chìm chở thuế ngân trên kênh đào, ngươi còn nhớ không?”

Nghe vậy, Đào Nhiên có phần sửng sốt. Hắn cầm lấy chén trà trên bàn, rót cho Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến mỗi người một chén trà lạnh, hệt như đã quên mất chuyện lúc nãy hắn vừa uống trực tiếp từ miệng bình.

“Chuyện thuế ngân, chẳng phải Khai Phong phủ do Vương phủ doãn đã tra xét rồi sao?”

“Vụ án này do Khai Phong phủ tiếp nhận điều tra, sao Hoàng Thành tư với Ngự Sử đài cũng nhúng tay vào? Những gì cần nói ta đã nói cả rồi.”

Đào Nhiên vừa nói vừa lắc đầu, hiển nhiên không mấy hài lòng khi phải lặp lại, nhưng nhìn đến thanh trường kiếm bên hông Cố Thậm Vi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn kể lại một lần nữa.

“Ta thật sự không phát hiện điều gì bất thường. Vì để mất thuế ngân mà bị giáng chức, nghĩ lại còn thấy tức đến phát điên.”

“Ta nhớ hôm ấy trời trong mây tạnh, lúc Lý Kinh Triết và Giang Tuần giao bạc cho ta, niêm phong đã dán sẵn chỉnh tề. Chẳng phải lần đầu ta vận chuyển thứ này, ta với hai người họ cũng rất thân thiết.”

“Lý Kinh Triết tuy có chút lòng tham, hay nhận chút đút lót vặt, nhưng đó là ngân thuế, hắn làm gì dám động vào!”

“Còn Giang Tuần…” Đào Nhiên thở dài, “Hắn là người tốt, thật sự là quân tử. Thê tử hiện tại của ta Viên thị cũng là biểu tỷ xa của hắn. Giang Tuần ấy à, nói dễ nghe thì thanh cao, nói khó nghe thì cổ hủ…”

“Nước mà quá trong thì không có cá, giờ quan lại ai chẳng nhận chút lễ nghĩa hiếu kính? Ai chẳng mặc nhiên nhắm một mắt…”

Đào Nhiên nói đến đây mới sực nhớ Hàn Thời Yến đang ngồi đó, lập tức ngậm miệng lại, trong lòng kêu khổ không thôi!

Chết tiệt thật! Hắn vốn đang mừng vì thuốc giả chết đã thành công, không ngờ cao hứng quá lại buột miệng nói hớ! Hàn ngự sử này mà trở về viết một bản hạch tội hắn dài vạn chữ thì tiêu đời rồi…

Nghĩ đến đó, hắn gượng cười, cố làm dịu bầu không khí: “Ta không có ý đó. Dù sao thì Giang Tuần là người tốt, chưa từng lấy một đồng của dân đen, cũng chẳng nhận chút lễ vật nào, chỉ sống bằng bổng lộc thanh bạch.”

“Nếu không có ta với Lý Kinh Triết thường giúp đỡ, có khi hắn đói chết từ lâu rồi. Nhưng người tốt mệnh khổ, tuổi còn trẻ đã mắc bệnh hiểm nghèo.”

Cố Thậm Vi lặng lẽ nghe, bỗng nhiên hỏi: “Giang Tuần mắc bệnh gì?”

Đào Nhiên ngẩn ra, tuy không rõ vì sao nàng lại hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời: “Bệnh ở phổi. Lang trung nói hắn ưu tư quá độ. Hắn chính là cái kiểu người ấy, người ta đi ngang phóng một cái rắm, hắn cũng phải suy nghĩ ra mười tám cách giải thích, kiểu gì cũng nghĩ người ta không hài lòng với mình.”

“Nói thật thì, hắn lúc nào cũng u uất, lo nước lo dân cả ngày.”

Cố Thậm Vi không đưa ra bình luận, chỉ tiếp tục hỏi: “Ngươi đã từng vận chuyển thuế ngân nhiều lần, vậy lần ấy không phát hiện điều gì khác lạ sao? Như trọng lượng của hòm, độ chìm của thuyền…”

Đào Nhiên lắc đầu, đưa tay lên gãi đầu: “Vương phủ doãn cũng hỏi ta câu ấy. Ông ấy nói Sở Lương Thần tận mắt nhìn thấy trong hòm dưới đáy sông toàn là đá. Sau đó còn sai thủy quỷ lặn xuống kiểm tra lại…”

“Dù bị nước cuốn trôi kha khá, nhưng vẫn còn dấu tích, đúng là trong đó toàn đá thật.”

“Lúc ấy ta thật sự không để ý, Lý Kinh Triết thì sao có thể hại ta, mà Giang Tuần lại càng không thể! Hơn nữa đâu phải lần đầu ta làm việc này. Ta đâu có vác cái hòm nào, làm sao biết một hòm nặng bao nhiêu?”

Hàn Thời Yến nghe vậy, chân mày nhíu lại: “Vậy đúng là ngươi đem cả cái đầu treo lên thắt lưng người khác. Ngươi không vác, còn thuộc hạ của ngươi thì sao? Không ai từng nói với ngươi có gì bất thường à? Nói cách khác, hôm đó khi khiêng hòm có gì khác những lần trước không?”

Đào Nhiên hồi tưởng lại, cái chân đang rung bỗng khựng lại, bất giác ngừng hẳn.

Hắn hơi do dự, mím môi một lúc rồi mới cất lời: “Không ai từng nói với ta điều gì cả. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?” Hàn Thời Yến lập tức truy hỏi.

Đào Nhiên ngẫm nghĩ một chút, rồi nói với vẻ không chắc chắn: “Hôm ấy đúng lúc nha dịch của phủ nha Tô Châu cũng có mặt, Lý Kinh Triết bảo bọn họ giúp khiêng hòm. Mấy năm trước thì không có chuyện này, nhưng hôm đó chúng ta khởi hành cũng đã gần đến giữa trưa rồi.”

“Lý Kinh Triết thấy ta sốt ruột, nên nhờ người hỗ trợ. Việc khiêng hòm là việc dùng sức, có người giúp đỡ thì đám huynh đệ sẽ nhẹ nhõm hơn, ta đâu có lý do gì mà không đồng ý.”

“Vì sao ngươi lại xuất phát trễ?” Hàn Thời Yến lại hỏi.

Đào Nhiên cẩn thận hồi tưởng lại, đoạn dè dặt đáp: “Lúc ấy do Lý Kinh Triết cùng người của hắn bận kiểm kê và niêm phong hòm nên trễ giờ… Trước đây cũng từng xảy ra, nhưng chưa lần nào kéo dài như lần ấy…”

Nói đến đây, Đào Nhiên cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hắn bất chợt bật dậy, đột ngột kêu đau thành tiếng, đưa tay ôm thắt lưng, đau đến nhe răng trợn mắt: “Ôi trời ơi cái eo của ta! Ta trật eo rồi! Lẽ nào thứ thuốc kia… làm hỏng cả thắt lưng ta rồi?”

Chợt nhớ tới lời Cố Thậm Vi vừa nói lúc trước về việc “tuyệt hậu đoạn tử”, sắc mặt hắn tức thì hoảng hốt.

Không phải chứ! Chẳng lẽ cái viên thuốc lần thứ hai mươi ba này thật sự khiến người ta tuyệt hậu đoạn tử?

Cố Thậm Vi thấy thần trí hắn bay xa, lập tức lạnh giọng cắt lời: “Ngươi biết Viên Hoặc chết rồi chứ? Cái chết của Giang Tuần cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn. Lý Kinh Triết… cũng vậy. Ngươi hiểu vì sao chúng ta đến đây chưa?”

Đào Nhiên tuy có hơi kỳ quặc, nhưng là kẻ từng lăn lộn từ đáy xã hội lên, tất nhiên không phải kẻ ngu ngốc.

Hắn mở to mắt kinh hãi: “Viên Hoặc chết rồi? Sao có thể? Mới hôm qua còn gặp nhau trong cung mà…”

“Viên Hoặc thì liên quan gì đến án thuế ngân? Hắn, hắn… Giang Tuần, Giang Tuần là vì bệnh mà chết mà… Các ngươi muốn nói gì, ta hiểu rồi. Các ngươi muốn nói bọn họ trộm thuế ngân, rồi giờ bị giết để diệt khẩu. Mà ta… ta cũng là người có liên quan đến thuế ngân!”

“Các ngươi nghĩ ta với Giang Tuần và Lý Kinh Triết cấu kết nhau trộm ngân thuế… Bây giờ đến lượt ta bị bịt miệng đúng không!”

Giọng nói của Đào Nhiên dần trở nên run rẩy.

“Không thể nào! Ta có thể lấy tính mạng cả nhà ra thề rằng ta tuyệt đối chưa từng trộm qua một đồng thuế ngân!”

“Và đến tận bây giờ, ta vẫn không tin Giang Tuần sẽ làm ra chuyện trộm ngân ấy! Các ngươi không hiểu hắn, không biết hắn là người chính trực đến nhường nào!”

“Cho dù có hoài nghi chính mình, ta vẫn tin hắn!”

Đào Nhiên đầy hy vọng nhìn về phía Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, mong từ gương mặt họ có thể nhìn ra thật giả. Nhưng ánh mắt cả hai người kia trong sáng, không hề mang theo ý lừa gạt.

“Giang Tuần có người nào đặc biệt tôn kính không? Hoặc ân nhân nào?”

Đào Nhiên lắc đầu như mù mịt, nghĩ một lát rồi lại hỏi ngược: “Khổng Tử, Mạnh Tử tính không?”

Cố Thậm Vi nhìn hắn đầy cạn lời: Sao ngươi không nói luôn là ông trời đi cho rồi?

Thấy nàng im lặng, Đào Nhiên tự biết lỡ lời, tự mình xấu hổ, đưa tay gãi gãi mũi: “Thật sự ta chưa từng nghe hắn nhắc đến ai cả. Hắn ít lời, chỉ lo làm việc. Nếu phải nói người hắn hay nhắc đến nhất, chắc là ân sư Hàn đại nhân của hắn.”

***

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.