🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc chia tay Vương quản gia, trời đã hoàn toàn sụp tối.

Từng chiếc đèn lồng nối tiếp nhau được thắp lên, bầu không khí cũng lập tức khác hẳn ban ngày, cả thành Biện Kinh thoắt cái bị bao phủ trong một tầng hào nhoáng mộng ảo. Cảm giác sa hoa trụy lạc ấy như keo như sáp quấn lấy từng người, đến cả lời nói buột miệng thốt ra cũng như được bỏ thêm đường, thêm mật.

Hàn Thời Yến cùng Cố Thậm Vi sóng vai đi trên đường đá xanh của đại lộ Chu Tước, ban đêm nơi này chật kín những hàng quán nhỏ bán đủ thứ đồ chơi.

Nào là son phấn nước hoa, trâm ngọc cài áo đủ kiểu kỳ lạ, lại còn cả mặt nạ, đèn hoa… Lại có cả những quầy bán đồ ăn bày ngay bên đường, hơi nóng nghi ngút.

“Quán bánh đoàn này khá ngon, Cố thân sự có muốn nếm thử không?”

Cố Thậm Vi nhìn theo hướng tay Hàn Thời Yến chỉ, thấy trên quầy hàng nhỏ kia, mỗi bàn đều đặt một chiếc chậu con, trong chậu xếp những xiên bánh đoàn đầy màu sắc: trắng, hồng, nâu, xanh… sắc tươi óng ánh, nhìn đã khiến người ta muốn ăn ngay.

Ánh mắt Cố Thậm Vi thoáng dịu lại.

Nàng kéo ghế ngồi xuống, gọi về phía nữ nhân bán bánh: “Hỗ đại nương, cho ta một chậu ‘Toàn gia hỷ khánh’.”

Đại nương họ Hỗ thấy có khách đến, mừng đến nheo cả mắt cười: “Được chứ! Vẫn là phối rượu nếp hoa quế như trước? Không nấu, không thêm trứng, cứ thế một bát nhé?”

Cố Thậm Vi có phần bất ngờ, khẽ gật đầu: “Bà còn nhớ ta sao?”

Hỗ đại nương vừa cười vừa dùng tạp dề trước ngực lau tay: “Nhớ chứ, sao lại không nhớ được? Cùng là đồng hương Nhạc Châu, tự nhiên thân thiết hơn người thường vài phần. Khi trước ba người các ngươi ngày nào cũng tới, đến giờ ta vẫn còn nhớ Cố đại nhân còn thường hát khúc dân ca Nhạc Châu cho mọi người nghe nữa kìa!”

Nói tới đây, bà ta chợt nhớ ra song thân của Cố Thậm Vi đều đã mất, ánh mắt nhìn nàng bất giác nhu hòa thêm mấy phần.

“Cố đại hiệp cùng phu nhân ở trên trời có linh thiêng mà thấy cô nương thế này, nhất định an lòng lắm! Nữ nhi ta vừa nghe nói tiểu nương tử vào Hoàng Thành tư, cứ như đổi thành người khác, không còn ham chơi, còn nói muốn học võ, sau này làm nữ quan như cô nương vậy!”

“Dù ta biết con bé chỉ là si tâm vọng tưởng, nhưng con trẻ biết phấn đấu, kẻ làm mẫu thân như ta sao mà không vui cho được?”

Động tác của Hỗ đại nương rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bưng lên một chậu bánh đầy ắp, lại đặt hai bát rượu nếp trước mặt Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến.

“Rượu nếp này là ta mời đồng hương Nhạc Châu, không lấy tiền.” Hỗ đại nương cười tươi như hoa, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, lại nhìn sang Hàn Thời Yến nói tiếp: “Hàn ngự sử là hiền tế đất Nhạc Châu chúng ta, cũng không tính tiền.”

Mặt Hàn Thời Yến lập tức đỏ bừng: Hiền tế…

Chỉ riêng hai chữ này, lát nữa hắn sẽ móc tiền trả gấp đôi.

Thấy Cố Thậm Vi định lên tiếng, Hỗ đại nương vội vàng nói ngay: “Tiểu nương tử đừng khách sáo! Năm ấy khi rồng nước nổi trên sông Trường Giang, khắp nơi ngập lụt, cả nhà ta phải chạy nạn đến Biện Kinh, may nhờ Cố đại nhân giúp đỡ mới có chỗ dung thân!”

“Chỉ hai bát rượu nếp thôi, xem như ta thay Cố đại hiệp và phu nhân vui mừng một phen… Rốt cuộc ác giả có ác báo, trời cao có mắt, mây tan trăng tỏ rồi.”

Sống mũi Cố Thậm Vi khẽ cay, nàng mỉm cười cúi đầu cảm tạ: “Vậy xin đa tạ đại nương.”

Hỗ đại nương thấy nàng chịu nhận, lại càng vui vẻ, lập tức quay người đi tiếp đón khách khác, tràn đầy sức sống.

Cố Thậm Vi nhìn theo bóng lưng bà, ánh mắt dần ngẩn ngơ, như có điều suy nghĩ. Nàng cảm thấy dường như có thứ gì đó vụt qua ngay trước mắt, nhưng nàng lại không kịp nắm bắt.

Chính là cái cảm giác ấy, rõ ràng ở ngay trước mặt, nhưng làm thế nào cũng không nhìn rõ, không nghĩ ra.

“Cố thân sự?”

Tiếng gọi của Hàn Thời Yến kéo nàng về thực tại. Cố Thậm Vi cầm muỗng lên, múc một thìa rượu nếp, vị ngọt xen lẫn chút cay tức thì lan tỏa khắp khoang miệng.

“Ta vốn còn định dẫn nàng tới ăn bánh đoàn nhà này, không ngờ nàng lại là khách quen. Khi trước thường cùng Ngô Giang tới đây, cũng gọi món Toàn gia hỷ khánh này. Một chậu đầy thế này, nếu không có hắn, sao ta ăn nổi.”

“Nàng cũng đừng quá lo lắng, trong một ngày hôm nay, chúng ta đã lần lượt tra được dấu vết trên người Tề Vương, Viên Hoặc và Đào Nhiên. Sau hôm nay vẫn còn chín ngày nữa.”

“Biện Kinh lớn vậy nhưng xét kỹ lại, những kẻ đáng nghi có thể thực hiện chuyện này, chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay, chẳng mấy chốc sẽ rõ như ban ngày thôi.”

“Thương trên người nàng vẫn chưa lành, lát nữa sớm về nghỉ ngơi đi, đợi mai lại tra tiếp cũng không muộn. Mai sau triều sớm, ta sẽ đến ngõ Tang Tử tìm nàng.”

Cố Thậm Vi gật đầu: “Ta qua chỗ lão ngỗ tác xem tình hình của Kinh Lệ, xem xong thì về luôn.”

Quả thật thương thế trên người nàng vẫn chưa khỏi, nội lực không còn được một phần mười lúc toàn thịnh. Hôm nay dù có mang theo cả Hàn Thời Yến nhưng vẫn rơi thẳng vào hang ổ con Khổng Tước, đúng là nên quay về nghỉ ngơi nhiều hơn.

Hàn Thời Yến lặng lẽ nhìn Cố Thậm Vi, gió đêm thổi khiến tóc nàng khẽ tung bay.

Nàng đang cầm một xiên bánh đoàn, má phồng lên, vẻ mặt có chút phức tạp, không rõ là đang suy nghĩ về vụ án, hay đang hoài niệm những ngày ấu thơ bên song thân.

“Cố Thậm Vi, ta sẽ đứng về phía nàng.”

Hàn Thời Yến bỗng nhiên cất lời.

Nếu như sau lưng mọi chuyện là Hàn gia, nếu như người đứng sau thật sự là đại bá của hắn, hắn vẫn sẽ chọn đứng về phía Cố Thậm Vi.

Không chỉ vì đó là phía nàng, mà còn bởi đó là phía chính nghĩa mà hắn tin tưởng.

Phu nhân của Tứ phòng là cùng họ cùng tộc với mẫu thân Hàn Kính Nghiêm, chỉ khác chi thứ, hai người ấy thân thiết như ruột thịt.

Vậy rốt cuộc phu nhân Viên thị của Đào Nhiên thân gần với phu nhân Tứ phòng kia, hay là với Đại phòng của Hàn gia?

Hàn Thời Yến nghĩ ngợi, bàn tay đặt trên đầu gối âm thầm siết lại thành quyền.

Cố Thậm Vi lại cắn thêm một miếng bánh, rồi giơ tay đập mạnh lên vai Hàn Thời Yến: “Còn phải nói à? Chúng ta chẳng phải đã kết nghĩa vườn đào từ lâu rồi sao? Chẳng lẽ giờ ngươi định bội nghĩa à!”

Một chưởng “búa tạ” này của nàng suýt nữa đập gãy cả tay Hàn Thời Yến, chiếc ghế dài dưới thân cũng phát ra một tiếng kẽo kẹt yếu ớt, hắn ho khan liên tục mấy tiếng, ôm miệng nhịn cười.

Quỷ tha ma bắt cái kết nghĩa vườn đào gì chứ!

Chẳng lẽ tà khí trong đầu Ngô Giang đã bắt đầu lây lan, làm rối loạn ký ức của Cố Thậm Vi rồi sao? Ba người bọn họ từ khi nào kết nghĩa vậy hả?

Hắn căn bản đâu có muốn kết làm huynh đệ với Cố Thậm Vi!

Hàn Thời Yến nghĩ đến đây, trong lòng càng buồn bực. Ban đầu hắn tính kế “nước ấm nấu ếch”, từ từ khiến Cố Thậm Vi động lòng với hắn, nhưng nay xem ra căn bản không kịp nữa rồi. Nếu cứ kéo dài, chỉ e Cố Thậm Vi sẽ sớm khoác vai bá cổ hắn, hét lớn một tiếng “Ca ca, ta tính toán thiên cơ, hôm nay hoàng thiên hậu thổ đều rảnh, có thể kết nghĩa!”

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn sang Cố Thậm Vi, lại thấy nàng đang hỏi Hỗ đại nương một ống trúc, đang bỏ từng xiên bánh đoàn vào trong.

Nàng thò tay vào túi áo, lôi ra một thỏi bạc nhỏ đặt lên bàn, sau đó đứng dậy.

“Lão ngỗ tác hay đi ngủ sớm, ta sợ tới trễ bị ông ấy ghét, bảo là quấy rầy mộng đẹp, vậy nên ta đi trước một bước…”

Hàn Thời Yến còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng dáng Cố Thậm Vi biến mất tăm không chút dấu vết, phía sau lại vang lên tiếng hét như sấm nổ của Ngô Giang: “Thời Yến huynh!”

Cố Thậm Vi phi thân lao đi, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng gọi của Ngô Giang mới nhẹ nhàng thở phào.

Ở lâu với tên đó, sẽ bị điếc mất.

Nàng vừa nghĩ vừa bước vào một quán rượu bên đường mua một vò rượu, lại dùng lá sen gói hai gói thịt, rồi cân thêm vài gói điểm tâm, sau đó ghé tiệm thuốc mua thêm một nhánh nhân sâm, lúc này mới tiếp tục lên đường đến nhà của lão ngỗ tác.

Nghĩa trang là nơi đặt xác người chết, vốn chẳng may mắn gì, lại nằm chân núi xa bãi tha ma ngoài thành cách không.

Cố Thậm Vi phóng ngựa ra khỏi thành, núi rừng về đêm tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn tiếng côn trùng và chim đêm kêu vang.

Nàng từng ở đây dưỡng thương một thời gian dài, quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ nơi này, “Lão ngỗ tác, ta đến rồi!”

Trong nghĩa trang vẫn còn đèn dầu le lói, lão ngỗ tác ở tại chính phòng. Cánh cửa lớn dán hình Quan Công, khung cửa còn treo gương bát quái, trông ra thì biết ông sợ chết thế nào.

Cố Thậm Vi từng cười nhạo ông vì chuyện này, sau đó bị mắng cho một trận tơi bời.

Cửa không khóa kỹ, Cố Thậm Vi đẩy cửa bước vào, ngay lập tức một luồng hương nồng nặc xộc thẳng vào mặt!

Cố Thậm Vi âm thầm kêu không ổn, lập tức nín thở.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.