🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hắn đã nói muốn làm chỗ dựa cho Cố Thậm Vi, vậy thì sẽ là chỗ dựa kiên cố nhất.

Trương Xuân Đình nghĩ vậy, ánh mắt xa xăm nhìn về cánh cửa lớn khép chặt sau lưng Lý Tam Tư.

“Ta muốn tặng phủ Lỗ Quốc Công cho Trường Mệnh làm lễ mừng sinh thần, ngươi thấy thế nào?”

Đồng tử của Lý Tam Tư thoáng co lại dữ dội: “Phủ Lỗ Quốc Công có một hồ lớn, giữa hồ có thể nuôi cá, trên hồ có thể chèo thuyền… So với cái chuồng bồ câu chật hẹp hắn tự mua thì rộng rãi hơn gấp mấy lần. Đến lúc đó hắn cứ nhảy nhót la hét trong đó, cũng không quấy rầy hàng xóm láng giềng nữa.”

Trương Xuân Đình cụp mắt xuống, không nói gì thêm.

Hắn vòng qua Lý Tam Tư, đẩy cánh cửa phòng vốn đang đóng kín, đưa mắt nhìn ra hành lang ngoài cửa.

Nơi ấy treo một chiếc lồng chim trống trơn. Lồng chim toàn thân ánh vàng, là do những sợi kim tuyến xoắn lại thành, chỗ tinh xảo còn khảm thêm ngọc quý và trân châu một cách vừa vặn, không hề phô trương.

Trương Xuân Đình vung tay lên, “bốp” một tiếng.

Chiếc lồng chim ấy lập tức vỡ làm đôi từ giữa, nửa dưới rơi thẳng xuống đất, còn nửa trên vẫn treo lơ lửng, bị chấn động mà lắc lư không ngừng…

Cố Thậm Vi hoàn toàn không hay biết chuyện này.

Nếu nàng có mặt ở đây, chắc chắn sẽ kêu toáng lên: “Hoàng Thành tư chúng ta giàu thế cơ à! Đây là cái lồng chim làm bằng vàng đấy! Trương đại nhân, sao huynh lại nỡ xuống tay chứ? Huynh không cần thì để ta với Ngụy Trường Mệnh mang đi bán cũng được mà! Lúc đó lồng chim của Ngụy Trường Mệnh có thể gắn thêm cái xí nhỏ, mà khi ta mua nhà mới cũng có thể thở nhẹ một hơi, bớt đau lòng một chút.”

Đúng là đồ phá của chính hiệu!

“Cố thân sự!”

Cố Thậm Vi vừa bước ra khỏi cửa lớn của Hoàng Thành tư, nhìn thấy Hàn Thời Yến đứng dưới gốc liễu ven đường. Trên đầu hắn có một vết rách, tuy đã được lau sạch máu, nhưng nhìn qua vẫn hết sức chói mắt. Khóe miệng rách một chỗ, nửa bên mặt phải cũng sưng lên.

“Ngươi bị đánh à? Lại là Quan gia đánh sao?”

Cố Thậm Vi chạy chậm về phía trước, trong ánh mắt nhìn Hàn Thời Yến mang theo vài phần giận dữ.

Đối với người phương Bắc thì cúi đầu khúm núm, còn với thần tử nhà mình thì xuống tay tàn nhẫn, thật đúng là cữu cữu tốt của Hàn Thời Yến kia!

“Trước đây không quen biết ngươi, chỉ nghe người ta nói Quan gia đối đãi ngươi như con ruột. Nay xem ra, lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi. Cũng phải, ngay đến con ruột của mình mà còn ra tay giết không chút do dự, thì sao có thể…”

Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu ra hiệu không đồng tình với nàng, ánh mắt sắc bén liếc về phía đám thị vệ trước cửa Hoàng Thành tư.

Tên lính canh nọ vừa chạm phải ánh mắt Hàn Thời Yến, lập tức run rẩy cứng đờ cả người, chẳng khác nào tượng đá!

Đừng nhìn ta! Đừng nhìn ta! Nếu là Hàn ngự sử ngươi buông lời đại nghịch bất đạo, thì ta lập tức báo lên có khi còn được Trương đại nhân khen thưởng ấy chứ! Nhưng mà đây là do Cố thân sự nói, báo cáo thì có khi lại ăn luôn hai cái bạt tai! Không biết xem tình hình mà hành xử, thì làm sao làm “sư tử đá trước nha môn” cho ra hồn được chứ!

Cố Thậm Vi thấy bộ dạng chật vật của Hàn Thời Yến, xoay người đi thẳng vào trong Hoàng Thành tư.

Mỗi vị Chỉ Huy sứ đều có một tiểu viện riêng, nhưng nàng rất hiếm khi ở đây. Trước kia nơi này chủ yếu là do Kinh Lệ và Trương Diên dùng để huấn luyện thuộc hạ.

Trong viện trống vắng, nhiều chỗ đã bám bụi. Cố Thậm Vi nhìn mà cảm thấy có chút áy náy.

“Từ khi ta vào Hoàng Thành tư, vẫn chưa dẫn bọn họ đi làm nhiệm vụ nào cho ra hồn. Trương Diên thì đầu quân cho Trác Địch, cùng hắn tạo phản, còn Kinh Lệ bọn họ thì chịu tội nặng. Bây giờ Hoàng Thành tư thiếu người trầm trọng, cơ bản chưa được nghỉ ngơi tử tế đã phải nghe lệnh Lý Tam Tư đi bắt dư nghiệt của Tề Vương rồi.”

Cố Thậm Vi vừa nói vừa đẩy cửa gian phòng chính trong viện.

Trong phòng trống rỗng, gần như không có lấy một món đồ cá nhân của nàng, vừa nhìn đã biết là người có thể bất cứ lúc nào “vỗ mông bỏ chạy”.

Chỉ có một góc cửa sổ tròn, đặt một chậu lan, hẳn là do Kinh Lệ thay nàng sắp xếp.

Chỉ tiếc rằng những ngày qua không có người chăm, chậu lan kia cũng đã héo tàn.

Cố Thậm Vi nhìn thấy có chút ngượng ngùng, đưa tay chỉ vào chiếc ghế phủ bụi: “Ngươi tự lau qua rồi ngồi đi, ta đi tìm ít thuốc cho ngươi.”

Nàng nói xong liền lục lọi mở một chiếc rương gỗ, có phần lạ tay, từ trong lấy ra một lọ kim sang dược, lại kiếm thêm một miếng vải trắng, “xoẹt xoẹt” vài cái xé thành từng dải.

Cầm thuốc trong tay, nàng đi đến bên cạnh Hàn Thời Yến: “Ráng chịu chút nhé.”

Hàn Thời Yến nhìn bóng người càng lúc càng tiến lại gần, cả người căng cứng, không dám nhúc nhích.

“Độc của nàng đã được giải rồi sao?”

Cố Thậm Vi khe khẽ “ừm” một tiếng: “Giải rồi! Sư huynh ta dùng nội công giúp ta ép độc ra ngoài.”

“Sau đó ta cũng sai người giúp Kinh Lệ và lão ngỗ tác ép độc, chắc là không còn gì đáng ngại nữa.”

“Sư huynh?” Hàn Thời Yến nghe thế thì ngẩng đầu ngạc nhiên, đúng lúc đó tay Cố Thậm Vi vô tình chạm vào vết thương trên trán hắn.

Cố Thậm Vi giật nảy mình, lùi lại một bước. Còn Hàn Thời Yến thì đau đến hít mạnh một hơi khí lạnh, suýt chút rơi nước mắt! Hắn rên khẽ một tiếng, nhưng đứng trước mặt Cố Thậm Vi thì sao dám than đau?

Hàn Thời Yến âm thầm nén nhịn, mặt không biểu cảm mà đánh lạc hướng suy nghĩ, cố gắng dồn tâm trí vào vụ án: “Lúc trước trên điện nghe nàng nói về loại độc đó, ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Người đứng sau màn kia… rất có thể vốn dĩ không phải muốn làm phản.”

“Cũng không hẳn là không muốn, mà là hiện tại hắn không muốn nữa.”

“Nếu không thì, bọn chúng đã có loại độc lợi hại đến vậy, tại sao không nhân thời cơ Tề Vương tạo phản, bày một ván cờ trong cờ, mượn thế mà hạ độc tạo phản luôn cho rồi?”

Cố Thậm Vi nghe thế không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.

“Nếu kẻ đó là Giang thái sư hoặc Lý thái bảo, thì cũng không phải không có lý.”

“Trước đây hai người họ mỗi người phò một chủ, làm ra chuyện mưu nghịch giết vua cũng chỉ là một thủ đoạn trong phe đảng đấu đá nhau. Bây giờ Thái tử đã bị phế, tiểu hoàng tử sắp lên ngôi, bất kể là ai trong hai người họ, e là đều chỉ mong sống yên ổn qua ngày, không muốn bị lôi ra xét lại chuyện cũ nữa.”

“Chỉ là ta vẫn có một thắc mắc, nếu Giang Thái sư là người đứng đầu đảng Thái tử, mà Thái tử đã vì mưu nghịch bị Trương Xuân Đình xử trảm trước Ngọc đài, vậy hắn làm sao có thể bình yên vô sự, phủi sạch quan hệ, thậm chí còn tiếp tục là một trong những người được Quan gia tín nhiệm nhất?”

Lúc Thái tử vì tội mưu nghịch bị Trương Xuân Đình chém ở Ngọc đài, nàng còn chưa quay về Biện Kinh.

Sau đó vì nể mặt uy danh của Trương Xuân Đình, nàng cũng không đi điều tra tường tận chuyện này. Huống hồ loại chuyện như thế, dù có dò hỏi ra thì cũng chưa chắc đã là thật. Những người thực sự từng trải qua cơn giông bão năm đó đều ngậm miệng như hến.

Cố Thậm Vi nghĩ ngợi, quay sang nhìn Hàn Thời Yến: “Cho nên, Thái tử lúc đó thực sự là đã mưu nghịch sao?”

“Hắn là đích trưởng tử của trung cung, chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa, đợi Quan gia quy thiên, liền có thể danh chính ngôn thuận mà đăng cơ. Tiểu hoàng tử hiện nay còn nhỏ, dù gia tộc Quý phi có thế lực lớn, thì hắn cũng không đến mức phải vội vã như vậy.”

Người ngoài không biết rõ nội tình, nhưng Hàn Thời Yến chắc chắn là biết.

Hắn không chỉ là một vị Ngự Sử, mà còn là hoàng thân quốc thích.

Trong lúc nói chuyện, Cố Thậm Vi đã bôi thuốc cho Hàn Thời Yến xong, rồi dùng vải băng lại vết thương. Dù miếng vải ấy tua rua rách rưới, trông chẳng ra dáng gì, nhưng chí ít cũng đã cầm được máu, nhìn không còn dọa người như trước nữa.

“Thái tử mưu nghịch… là thật. Chỉ là đó là việc bất đắc dĩ mà thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.