🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trương Xuân Đình vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt sâu thẳm như phủ một tầng sương mù.

“Ngươi vừa mới giải độc, không cần vội giúp Kinh Lệ bức độc. Bình Đán lâu người đông như vậy, đâu nhất thiết phải là ngươi.”

“Ngươi lui xuống trước đi, ta có việc cần tìm Lý Tam Tư.”

Mắt Cố Thậm Vi bỗng đỏ hoe, còn chưa kịp cảm động thì đã bị Trương Xuân Đình lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Được rồi! Vị thượng cấp kiêm sư huynh này của nàng hình như lúc nóng lúc lạnh, tính tình khó đoán, làm việc thì lúc thế này lúc thế khác, khiến người ta như hòa thượng sờ mãi không ra đầu mối, hoàn toàn đoán không được trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa…

Trong lòng Cố Thậm Vi cuồn cuộn cảm xúc, nàng khẽ lẩm bẩm một câu: “Thật tốt, không chỉ có mình ta, còn có người nhớ đến phụ thân ta.”

Thật tốt, không chỉ có mình nàng vẫn luôn ghi nhớ phải rửa sạch nỗi oan của phụ thân! Không chỉ có mình nàng nhớ rằng phụ thân thích ăn nhất là bánh đoàn!

Thật tốt, dù cho mai sau nàng có chết, trên thế gian này vẫn còn có người kế thừa chí nguyện của phụ thân.

Giọng nàng tuy nhỏ, nhưng từng chữ từng câu đều lọt vào tai Trương Xuân Đình. Hắn mím môi, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ.”

Cảm giác ấy, hắn đã sớm trải qua từ lúc biết được Cố Thậm Vi vẫn còn sống, từ cuộc vây sát ở bãi tha ma nàng may mắn thoát thân.

Thật tốt… nữ nhi của sư phụ, vẫn còn sống.

“Còn đứng đó làm gì? Gọi Lý Tam Tư vào đi.”

Cố Thậm Vi hoàn hồn lại, làm bộ nhấc chân lên thật khoa trương, khóe miệng cong cao, bước chân nhẹ nhàng mà vui vẻ đi ra ngoài. Đến cửa, nàng lại quay đầu nói: “Lần sau ta mời sư huynh ăn bánh đoàn, chính là chỗ mà phụ thân ta thích nhất!”

Trương Xuân Đình không buồn ngẩng đầu, chỉ khoát tay tỏ ý ghét bỏ.

Cố Thậm Vi hoàn toàn không để bụng, kéo cửa bước ra. Nào ngờ vừa nhìn ra ngoài, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.

Nàng nhìn vào trong phòng, rồi lại nhìn ra ngoài sân, khóe miệng giật giật: “Cho nên… vì sao Lý đại nhân lại bày bàn xử lý công vụ ngay trong sân? Hôm nay nắng to, lại còn có muỗi. Hoàng Thành tư nhà cửa nhiều như vậy… cho dù bị chém thành một trăm lẻ tám mảnh, mỗi gian nhét một mảnh thì vẫn còn dư chán!”

Lý Tam Tư chỉ cười hì hì.

“Tu hành.”

Hắn vừa nói vừa cuộn bản công văn đang viết dở, kẹp vào dưới nách, vòng qua Cố Thậm Vi mà đi vào trong phòng.

Thấy Cố Thậm Vi đứng ngẩn người ở cửa không nhúc nhích, Lý Tam Tư cũng chẳng khách sáo, dứt khoát đóng cửa lại.

Khóe miệng Cố Thậm Vi giật giật. Nàng liếc nhìn cánh cửa đã khép chặt, rồi vừa đi vừa khe khẽ ngâm nga một điệu hát nhỏ.

Nàng đang hát một khúc dân ca chẳng rõ tên, làn điệu mà mẫu thân nàng từng hay dùng để ru nàng ngủ thuở nhỏ. Bảo nàng hát hẳn một bài thì không biết, nhưng có lúc lại vô thức ngân nga ra được.

Mà nàng không hề hay biết, bên trong phòng, Trương Xuân Đình đang lắng nghe khúc ca đó, trong mắt thoáng hiện vẻ hoài niệm.

Lý Tam Tư lặng lẽ quan sát hắn, cho đến khi tiếng Cố Thậm Vi hoàn toàn khuất hẳn, sắc mặt Trương Xuân Đình cũng khôi phục vẻ bình thường, lúc này mới lên tiếng gọi: “Đại nhân.”

“Rõ ràng đại nhân vì Cố thân sự mà làm biết bao nhiêu việc, sao không nói cho nàng biết?”

Trương Xuân Đình khẽ lắc đầu: “Thân phận ta đặc biệt, lão đầu ấy chưa bao giờ thực sự tín nhiệm ta như bề ngoài.”

“Trước kia ta không muốn để Cố Thậm Vi biết mối quan hệ giữa ta và nàng, là vì muốn sau khi vụ án Phi Tước kết thúc, nàng có thể rời Biện Kinh ngay lập tức. Từ đó trời cao hoàng đế xa, không còn vướng vào vòng xoáy tranh đấu triều đình này nữa.”

“Thế nhưng đến giờ xem ra, có kẻ lại không để ta toại nguyện.”

Nay Quan gia tuổi đã cao, tinh thần rõ ràng có phần suy giảm. Nếu người chẳng may băng hà, quý phi sinh hạ hoàng tử còn nhỏ tuổi. Vì để đảm bảo vị thế vững vàng cho tân hoàng kế nhiệm, Quan gia tất sẽ chọn người phụ chính trước khi qua đời, đồng thời trừ khử những kẻ có khả năng uy h**p.

Mà thân là huynh trưởng của Thái tử tương lai, hắn rốt cuộc sẽ bị xem là người trợ giúp, hay là mối họa cần loại bỏ, hiện giờ vẫn chưa thể biết được.

Từ khoảnh khắc bước chân vào Biện Kinh, hắn đã lún sâu vào bùn lầy, không còn đường lui.

Hắn vốn định trước khi cơn mưa máu gió tanh thực sự ập đến, sẽ để Cố Thậm Vi rời khỏi trung tâm cơn bão này.

Thế nhưng sai sót lại nằm ở chỗ vụ án Phi Tước lại che giấu nội tình, mà Cố Thậm Vi đã trực tiếp đối đầu với kẻ đó, ắt sẽ là cục diện không chết không thôi.

“Xu Mật viện chính là triều đình thu nhỏ, là nơi giao tranh của các thế lực. Giang thái sư là người phe cựu Thái tử, Lý thái bảo thuộc phe tân Thái tử, còn Hàn gia lại là phái trung lập ủng hộ hoàng quyền. Nàng đã bị cuốn vào rồi.”

Lý Tam Tư nghiêm túc lắng nghe, cố nén sự kích động trong lòng.

“Đại nhân, vậy có cần ta…”

Trương Xuân Đình lắc đầu, cắt ngang lời hắn: “Nếu Ngụy Trường Mệnh đã khỏi, thì để y sớm hồi cung trực ban. Lần này Hoàng Thành tư tổn thất nặng nề, những người bị thương nặng đều lập công lớn, cũng đến lúc được thăng thưởng. Hoàng Thành tư hiện có chỗ trống, cần bổ sung nhân lực mới.”

“Viên Hoặc chẳng phải vừa chết rồi sao? Vị trí Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư cũng không tệ.”

Lý Tam Tư khẽ gật đầu, trong lòng đã âm thầm tính toán, những người ấy phần lớn đều là lão nhân của Hoàng Thành tư, có kẻ thậm chí đã ở đây trước cả khi bọn họ tới.

Nếu có thể tiễn những pho “Phật sống” ấy đi một cách danh chính ngôn thuận, Hoàng Thành tư trên dưới sẽ có thể mượn cơ hội này thanh tẩy một lượt.

Loại nội ứng như Trác Địch… thật không muốn xuất hiện thêm lần nào nữa.

“Ngươi phái người đến Thục Trung, ta nghe nói nơi đó có một danh y, giỏi nhất là điều dưỡng thể chất. Năm đó Vương Thân vì Vương Cảnh từng định đến Thục cầu y. Bảo Ninh Hoàn của Thang thái y chỉ có thể kéo dài tính mạng, chứ không thể chữa tận gốc.”

“Tìm người đó ra.”

Lý Tam Tư thoáng kinh ngạc: “Cố thân sự nàng…”

Trương Xuân Đình gật đầu, siết chặt nắm tay, trong mắt bừng lên cơn giận nhè nhẹ: “Khi bị vây giết ở bãi tha ma, nàng còn quá nhỏ, lại trọng thương. E rằng đã tổn hại đến thọ nguyên.”

Trong lòng Lý Tam Tư rúng động, nặng nề gật đầu: “Thuộc hạ rõ rồi.”

Trương Xuân Đình nói đến đó, lặng đi một hồi, mãi sau mới cất giọng: “Sau này… hay là chúng ta cứ ở lại Biện Kinh đi. Là ta có lỗi với các ngươi. Ta biết, so với Biện Kinh, các ngươi muốn quay lại thuyền cá hơn, nhất là Trường Mệnh.”

Trương Xuân Đình vừa nói, vừa đứng dậy khỏi bàn, chậm rãi bước đến trước mặt Lý Tam Tư.

Lý Tam Tư hiểu rất rõ, giờ phút này đứng trước hắn không phải là Hoàng Thành sứ, mà là bằng hữu chí thân của hắn, Trương Xuân Đình.

Hắn khẽ lắc đầu: “Trên thuyền cá có huynh, Trường Mệnh mới muốn quay về.”

“Nếu huynh không ở đó, ta và hắn về đó làm gì? Huynh ở đâu, chúng ta ở đó. Huynh ở trên thuyền, thuyền là nhà của chúng ta; huynh ở Hoàng Thành tư, Hoàng Thành tư chính là nhà của chúng ta.”

“Cả đời này, điều chúng ta muốn làm nhất, chính là theo bên cạnh huynh, làm những điều huynh muốn làm.”

Trương Xuân Đình hé môi, giống như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại bị chặn nghẹn, không thể thốt nên lời.

Cuối cùng, hắn chỉ khẽ liếc nhìn Lý Tam Tư, mỉm cười không thành tiếng.

“… Được.”

Lý Tam Tư đã ghi nhớ toàn bộ sắp xếp của Trương Xuân Đình, rồi lại hỏi: “Vụ án Phi Tước… chúng ta còn cần tiếp tục không?”

Trương Xuân Đình lắc đầu: “Không cần, để Cố Thậm Vi là đủ rồi. Tuy ta rất ghét Hàn Thời Yến, nhưng không thể không thừa nhận, tên tiểu tử đó cũng có vài phần bản lĩnh.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.