Hàn Thời Yến trầm ngâm một lát rồi nói: “Đại khái là vì vụ án của Chu Chiêu.”
“Chu Chiêu?” Cố Thậm Vi lập tức tỉnh táo hẳn, tử viết: Ba người cùng đi, ắt có chuyện thị phi.
Hàn Thời Yến gần như nhìn thấu tâm tư nàng chỉ trong một ánh mắt, bất đắc dĩ liếc nàng một cái: “Quả thật là do chuyện Chu Chiêu mà Giang thái sư bắt đầu xa cách với Thái tử.”
“Chu Chiêu vốn là một dân chạy nạn. Khi Giang thái sư gặp hắn, hắn đang ngồi lẫn trong đám bùn đất ven đường, áo quần rách nát, cầm cành cây viết chữ trên nền đất.”
“Thái sư thấy hắn tuổi còn nhỏ mà chữ viết đã lộ ra khí cốt, bèn hỏi vài câu, Chu Chiêu đối đáp như mây trôi nước chảy, đâu ra đấy. Thái sư tiếc tài, bèn thu hắn làm môn sinh, đưa về phủ dưỡng dục. Sau lại gửi hắn vào Quốc Tử Giám, coi hắn như con ruột mà nuôi dạy.”
“Cho nên cũng có người ngầm gọi Chu Chiêu là ‘Giang Chiêu’.”
Hàn Thời Yến kể đến đây, nhớ lại người cũ, không khỏi lắc đầu đau xót.
“Sau vụ án Phi Tước, Thái tử được Quan gia sủng ái, hành sự dần dần vượt khuôn phép. Thái sư nhiều lần khuyên can giữa triều, kết quả hai người không vui mà chia tay trong lạnh nhạt.”
“Về sau phủ Thái tử có một thị thiếp sinh nhi tử. Ngày lễ tắm ba, tiệc mừng mở lớn, thiệp mời phát khắp nơi. Thái sư nghe tin, liền bảo Chu Chiêu thay mình đi chúc mừng, đồng thời đưa theo một phong thư.”
“Chu Chiêu chính là chết trong bữa tiệc ấy. Lá thư kia sau đó cũng được công bố ra ngoài, trở thành chứng vật.”
Cố Thậm Vi chợt nhớ ra khi nãy Hàn Thời Yến nói là “vụ án Chu Chiêu” chứ không chỉ riêng “Chu Chiêu”, lập tức hiểu ra ngay:
“Vậy là Chu Chiêu bị người ta giết?”
Hàn Thời Yến gật đầu: “Nội dung bức thư chủ yếu là chỉ ra, Thái tử sở dĩ được làm Thái tử, điều trọng yếu nhất là vì hắn là đích trưởng. Đã vậy thì sao có thể vừa bưng bát cơm của đích trưởng mà quay đầu mắng mẫu thân, vừa hưởng phúc đích hệ, lại đi thiên vị thứ tử con thiếp?”
“Thái tử tuy không vui, nhưng cuối cùng cũng nghe lọt tai. Ngay tại tiệc ấy, những gì làm trái quy củ đều bị hắn sửa lại.”
Hàn Thời Yến nói đến đây, khẽ thở dài: “Ta không giết Bách Nhân, nhưng Bách Nhân lại chết vì ta. Tại bữa tiệc hôm đó, không biết bao nhiêu người tranh nhau lấy lòng Thái tử, nét vui giận của hắn đều bị người khác nhìn thấu.”
“Trong đó có một người tên là Phùng Phảng.”
“Phùng Phảng tính tình cục súc, phụ thân hắn là một trong những ‘gà chó thăng thiên’ nhờ theo Thái tử.”
“Thằng ngốc ấy từ hồi còn học ở Quốc Tử Giám đã không ưa Chu Chiêu. Thấy hắn đắc tội Thái tử, cố tình đẩy hắn xuống hồ, định khiến hắn bẽ mặt trước mọi người.”
“Không ngờ trò nghịch dại ấy lại gây ra đại họa. Chu Chiêu không biết bơi, rơi xuống nước chẳng khác gì tảng đá chìm sâu, chẳng hề giãy dụa, lập tức chìm nghỉm. Người xung quanh thấy không ổn vội xuống nước cứu, nhưng đã quá muộn.”
Cố Thậm Vi khẽ cau mày: “Vậy là Giang thái sư vì cái chết của Chu Chiêu mà lạnh nhạt với Thái tử, sau này lại vừa khéo thoát được liên lụy?”
“Lão già ấy số đúng là nghịch thiên thật đấy, chẳng lẽ thiên đạo là phụ thân của ông ta?”
Hàn Thời Yến thì hơi trầm ngâm: “Chu Chiêu đúng là đáng tiếc.”
“Vì cái chết của hắn, Giang thái sư kiên quyết đòi Phùng Phảng phải đền mạng. Khi ấy bậc thềm trước phủ Thái sư bị giẫm đến mòn cả đi, đều là phụ thân Phùng Phảng dẫn các lão thần thuộc phái Thái tử đến cầu xin, mong giữ lại mạng sống cho con mình.”
“Cuối cùng Phùng Phảng cũng phải đền mạng. Giang thái sư tuy vẫn giáo huấn, khuyên can Thái tử như trước, đến khi Quan gia sinh nghi với Thái tử, ông ta cũng nhiều lần nói đỡ thay.”
“Nhưng ai cũng nhìn ra, giữa hai người đã nảy sinh khoảng cách. Tâm phúc bên cạnh Thái tử cũng đã thay người.”
“Sau khi Thái tử mưu nghịch, Giang thái sư không hề bị truy cứu, vẫn ung dung ngồi vững ở vị trí đầu trong Tam công.”
Cố Thậm Vi nghe đến đây, trong lòng dấy lên cảm xúc khó nói.
Nàng quay đầu định nói chuyện với Hàn Thời Yến, lại phát hiện không biết từ lúc nào hai người lại đứng quá gần nhau. Nàng vừa xoay đầu lại là thấy được dải vải quấn trên đầu Hàn Thời Yến!
Xấu chết đi được!
Dải vải ấy mép nham nhở gồ ghề, trông cứ như bị chó gặm qua vậy.
Nàng không để lộ dấu vết mà lùi lại một bước, nói với Hàn Thời Yến: “Chúng ta ra ngoài thôi, nơi này đã lâu không có ai đến, khắp nơi đều là bụi, lại còn có mùi ẩm mốc, thực sự khiến người ta khó chịu.”
Vừa nói, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, có chút chột dạ mà liếc nhìn miếng vải trắng quấn trên đầu Hàn Thời Yến.
May quá may quá!
Miếng vải kia không bị mốc! Nếu không thì cái vết thương nhỏ xíu vốn chẳng đáng gì, đến sẹo cũng không để lại, lại bị thuốc kim sang mốc meo và miếng vải kia quấn vào cùng nhau…
Hừm, vậy thì chẳng phải khiến Hàn ngự sử đoản mệnh chết yểu sao?
Hàn Thời Yến không hiểu ra sao, nhưng vẫn đứng dậy, gật đầu, chẳng mấy bận tâm mà đi về phía cửa.
Với hắn, ở đâu cũng không quan trọng, được cùng Cố Thậm Vi phá án mới là điều quan trọng nhất.
“Ngươi không thấy kỳ lạ à? Chu Chiêu đang yên đang lành, sao vừa rơi xuống nước đã chìm nghỉm ngay được?”
“Nếu hắn biết bơi, thì cùng lắm là vừa mắng vừa lội lên bờ. Nếu là bị chết đuối, thì cũng phải là chân tay bị chuột rút, hoặc bị rong rêu cuốn lấy mới đúng.”
“Nếu hắn không biết bơi, thì cũng phải hoảng loạn kêu cứu chứ?”
Phản ứng bình thường của người ta hẳn là phải như vậy.
Cố Thậm Vi vừa bước ra ngoài vừa trầm tư suy nghĩ về vụ án của Chu Chiêu, luôn cảm thấy trong đó có chỗ nào đó bị họ bỏ sót.
“Ngươi cũng nói rồi đó, Thái tử bày tiệc chiêu đãi khách khứa. Ta vẫn luôn thấy kỳ quái, chẳng phải trong mấy quyển thoại bản toàn là mấy đoạn tiểu cô nương rơi xuống nước được nam nhân lạ cứu, rồi chẳng còn cách nào khác đành lấy thân báo đáp…”
“Cái vườn to cái hồ lớn cỡ nào cơ chứ… Đừng nói trong phủ mở tiệc có bao nhiêu chủ nhân, nha hoàn, bà tử; khách mời đến còn mang theo một đống người hầu nữ quyến, vậy thì thuyền trên hồ phải nhiều như bánh chẻo trong nồi rồi. Cá chép trong hồ chắc cũng bị cho ăn đến no chết!”
“Đừng nói là nơi vắng vẻ, tìm được chỗ để nói chuyện riêng thôi cũng khó rồi!”
“Huống chi là phủ Thái tử! Thái tử phi không muốn sau một bữa tiệc mọc ra thêm bảy tám tỷ muội, cũng nên cho người canh sẵn ở ven hồ, để lỡ có người rơi xuống thì còn kịp vớt lên sao!”
Hàn Thời Yến nhíu mày: “Đúng là người cứu đến rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn không cứu được Chu Chiêu.”
“Tuy Chu Chiêu nhỏ tuổi hơn chúng ta một chút, nhưng trong Quốc Tử Giám cũng xem như có quen biết. Trước kia ta từng xem qua hồ sơ vụ án. Phùng Phảng nói Chu Chiêu hoàn toàn không giãy dụa, trực tiếp chìm xuống luôn. Lúc ấy còn có lời đồn là thủy quỷ đòi mạng…”
Cố Thậm Vi khịt mũi coi thường lời đồn kia:
“Thủy quỷ cái gì chứ, không thể nào có thật được. Trừ phi là Chu Chiêu bị người điểm huyệt, hoặc giống như vụ Sở Lương Thần giết Vương Toàn…”
“Không thì là bản thân hắn có vấn đề.”
Hàn Thời Yến bước khựng lại, có chút kinh ngạc mà nhìn nàng: “Ý nàng là… có khả năng Chu Chiêu tự mình nhảy xuống nước chết đuối, là để khiến Giang thái sư cắt đứt quan hệ với phủ Thái tử?”
Cố Thậm Vi chớp chớp mắt: “Không chỉ là như thế. Cũng có khả năng là liên quan đến quá khứ của Chu Chiêu. Có thể hắn từng có ký ức xấu với nước, nên vừa rơi xuống đã bị nỗi sợ chế ngự toàn thân cứng đờ. Và có người biết được nhược điểm chí mạng ấy của hắn, rồi lợi dụng…”
Toàn thân Hàn Thời Yến thoáng ngây ra: “Cả hai suy đoán của nàng… đều hơi cực đoan. Lúc đó ai ai cũng tưởng rằng chuyện tranh ngôi Đông cung đã định cục.”
“Người phe Quý phi không cần thiết phải ly gián giữa Giang thái sư và Thái tử. Thái tử khi ấy đang như mặt trời ban trưa, Thái sư lại là đế sư, có công phò trợ lập Đông cung, chỉ riêng điều ấy cũng đủ để vinh hoa ba đời.”
“Hơn nữa Chu Chiêu học hành giỏi giang, không phụ mẫu, tương lai chính là chỗ dựa đắc lực cho nhà họ Giang. Không có lý do gì để đem mạng hắn ra đổi lấy chuyện xa cách với phủ Thái tử cả…”
Cố Thậm Vi gật đầu, quay người lại, đóng cửa căn phòng của mình, duỗi người một cái giữa sân.
“Ừ, nghĩ nhiều rồi não dễ thủng. Lỗ thủng mà to như miệng dã thú thì thứ gì cũng muốn nhét vào nhai hai c** ** chứ.”
“Cái chết của Chu Chiêu quả thực có điều cổ quái. Nghĩ nhiều cũng vô ích, hai giả thuyết của ta có quá mức kỳ lạ hay không, cứ tra là biết thôi mà.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.