🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấy Hàn Thời Yến có lời muốn nói lại thôi, Cố Thậm Vi đã giơ ngón trỏ đặt lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng.

Nàng gối hai tay sau đầu, cười tủm tỉm nhìn Hàn Thời Yến nói: “Ta biết ngươi thấy bây giờ không phải lúc đi điều tra cái chết của Chu Chiêu. Dù sao thì vụ giết người từ mấy năm trước ấy, thoạt nhìn chẳng liên quan gì đến vụ án Phi Tước hay vụ thất thoát thuế ngân mà chúng ta đang tra.”

“Nhưng lúc nãy ngươi nhắc đến án của Chu Chiêu, trong đầu ta có cái gì chợt lóe qua một cái, lại không sao nắm bắt được.”

“Lần trước ta cũng có cảm giác thế, sau cùng thì nghĩ ra được là ‘đồng hương’.”

Hàn Thời Yến nhìn người trước mắt cười như gió xuân, đột nhiên như bị mê hoặc, khẽ gật đầu.

Đợi đến lúc hoàn hồn lại, thì Cố Thậm Vi đã sải bước đi ra ngoài mất rồi.

Hàn Thời Yến trông theo bóng lưng nàng, mặt mày lập tức đen lại, trong lòng không nhịn được mà âm thầm khinh bỉ bản thân mấy phần.

Không lẽ Quan gia đã học được chiêu “đánh trâu cách núi” rồi ư? Ban nãy đập hắn một cái, suýt chút nữa là đập bay cả đầu óc của hắn luôn rồi!

Hắn đang nghĩ thế thì ánh mắt chợt sáng lên, quay sang nói với Cố Thậm Vi: “Loại khả năng đầu tiên nàng nói không quá có thể. Vụ án ấy có ghi chép trong Khai Phong phủ, Nếu khi đó Chu Chiêu trúng độc châm khiến toàn thân cứng đờ, thì lão ngỗ tác khám nghiệm hẳn đã phát hiện ra rồi.”

“Còn như khả năng thứ hai… Chu Chiêu là dân lưu lạc, mà khi đó lại gặp nạn lũ Trường Giang…”

Hàn Thời Yến vừa nói đến đây, thân hình chợt cứng đờ. Cố Thậm Vi đi phía trước nghe đến đó cũng lập tức quay phắt đầu lại nhìn hắn.

“Vừa rồi ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa?” Cố Thậm Vi hỏi, sắc mặt nghiêm túc.

Nàng đứng nguyên tại chỗ, đầu óc xoay nhanh như gió, cả người đều trở nên phấn chấn.

Trong mắt Hàn Thời Yến cũng ánh lên tia sáng: “Ta nói, nạn nước lũ Trường Giang…”

“Đúng rồi! Chính là nạn lũ!”

Cố Thậm Vi bỗng nhiên kích động hẳn lên, nàng cảm thấy đầu óc mình lúc này hoàn toàn thông suốt!

“Lúc nãy đang ăn bánh đoàn ta đã nên nghĩ tới! Hỗ đại nương có nói, năm đó phụ thân ta từng mang gạo đến cứu tế cho họ trong trận lũ…”

“Lúc ấy ta chỉ nghĩ rằng họ có lẽ đều là đồng hương, người đứng sau hẳn là từng có đại ân với bọn họ.”

“Nếu là vì nạn lũ, vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được!”

Vừa nói, Cố Thậm Vi bất chợt vươn tay nắm lấy cổ tay Hàn Thời Yến, chân đạp một cái đã nhảy vọt lên, kéo hắn quay trở về viện của nàng, sau đó nhấc chân đạp cửa, lôi thẳng người vào trong phòng.

Hàn Thời Yến cúi đầu nhìn tay mình đang bị Cố Thậm Vi nắm lấy, mặt đỏ bừng như máu.

Hắn cảm thấy bản thân sắp không thể tiếp tục giả vờ trấn định trước mặt Cố Thậm Vi được nữa rồi, hắn mới là người bị nấu trong nồi nước ấm từng chút một!

Cố Thậm Vi còn chưa kịp chín, hắn đã sắp hóa thành ếch luộc rồi.

Vừa vào cửa, Cố Thậm Vi đã buông tay ra, rồi bắt đầu lục lọi khắp nơi. Nàng moi ra được bút mực giấy nghiên, thấy nghiên mực đã khô từ lâu, liền đào trong bếp than một que than nhỏ ra, cầm trong tay thay cho bút.

“Chu Chiêu từng đọc sách, khi Giang thái sư gặp hắn thì hắn đã có học vấn rất khá.”

“Điều đó chứng tỏ nhà hắn trước kia không phải nghèo khổ, lại có trưởng bối bảo hộ.”

“Hắn là gặp nạn lũ nên mới lưu lạc đến Biện Kinh, được Giang thái sư thu nhận là bởi không còn phụ mẫu thân thích.”

“Vậy thì liệu chúng ta có thể suy đoán rằng, hắn rất có thể đã tận mắt chứng kiến người thân mình chết sạch trong trận lũ năm đó…”

“Cho nên lúc rơi xuống nước mới lập tức cứng đờ, đến nỗi không thể động đậy.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa viết hai chữ “nạn lũ” lên trên giấy.

“Trước đây ta vẫn không hiểu, người đứng sau làm thế nào mà khiến đám đồng hương một lòng một dạ trung thành với mình đến vậy!”

“Hắn đâu phải là Tô Đát Kỷ, có bản lĩnh mê hoặc lòng người gì cho cam? Không nói người khác, chỉ riêng Giang Tuần thôi cũng đã là trái với lương tâm, dâng cả tính mạng lẫn tiền đồ của mình lên, chỉ để giúp hắn trộm đi số thuế ngân kia.”

“Nếu năm đó trong nạn lũ, người Giang thái sư cứu không chỉ có mình Chu Chiêu thì sao?”

“Nói vậy thì có hơi áp đặt, dường như ta đã sớm cho rằng người đứng sau chính là Giang thái sư rồi. Nhưng ngược lại cũng có thể nghĩ rằng, trong trận lũ năm xưa người đó đã cứu được Giang Tuần và những người khác, cho nên họ mới mãi khắc ghi ân tình trong lòng.”

Hàn Thời Yến trầm ngâm suy nghĩ, mày nhíu chặt. Nghe lời Cố Thậm Vi, hắn tiếp lời: “Năm ấy là một trận đại hồng thủy trăm năm khó gặp, đến cả Biện Kinh cũng mưa nhiều hơn hẳn mọi năm. Khu vực Kinh Châu, Nhạc Châu, Giang Nam đều là hạ lưu, lại có sông ngòi dày đặc. Những nơi đó vốn là vựa lúa, mà khi mùa hè đến mùa thu hoạch, lại gặp mưa dầm liên miên, gần như là mất trắng không thu được hạt nào.”

Hàn Thời Yến vừa nói, vừa nhận lấy que than trong tay Cố Thậm Vi, viết lên giấy hai chữ “lương” và “tiền”.

“Quyển sổ mà chúng ta lấy được cũng không rõ là từ năm nào, trên đó thì không ghi rõ, nhưng Hồng thị ở Thương Lãng Sơn chính là thương nhân lương thực lớn nhất Tô Châu, sổ sách của họ tất nhiên có liên quan đến tiền và lương thực. Mà dân gian thì đồn thế nào?”

“Đồn rằng quyển sổ ấy sẽ chấn động triều đình, có người vì quyển sổ ấy mà bị bắt.”

“Cho nên lúc đầu Hoàng Thành tư các nàng mới đoán rằng thứ này có thể sẽ được Tống Vũ đưa đến tay Quan ngự sử.”

Cố Thậm Vi gật đầu, lúc này đầu óc nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết: “Đúng vậy, làm quan đang yên đang lành, sao lại bị bắt? Lại còn dính đến chuyện tiền lương… thì chắc chắn là trong tay có gì đó không sạch sẽ, đã lấy những thứ không nên lấy.”

“Mà đã dính đến chuyện tiền lương quy mô lớn… Trước đây sở dĩ chúng ta vẫn cho rằng vụ án thuế ngân có liên quan đến Tề Vương là vì từng có vụ án quân khí giả trước đó. Nên chúng ta mới chủ quan nghĩ rằng, đã có binh khí rồi, thì hắn tất nhiên muốn có thêm tiền và lương thảo.”

“Cho đến sau này, khi đã gạt bỏ được nghi ngờ về Tề Vương, phát hiện ra còn có một người đứng sau khác. Khi ấy chúng ta vẫn nghĩ, người đó muốn tạo phản.”

Thế nhưng, cái suy đoán rằng người kia muốn tạo phản, không lâu trước đây cũng đã bị chính họ phủ định rồi.

Người đó căn bản không có ý định tạo phản. Bằng không, dùng thứ thuốc lợi hại như thế chỉ để khống chế nàng, lão ngỗ tác và Kinh Lệ, chẳng phải quá lãng phí hay sao?

Đến cả cơ hội tốt như vậy mà hắn cũng không nổi dậy, đủ thấy trong lòng vốn chẳng hề có ý mưu nghịch.

Hàn Thời Yến đưa mắt nhìn Cố Thậm Vi, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Cho nên không phải mưu phản, mà là nạn lũ.”

“Ta có một suy đoán táo bạo, có thể xâu chuỗi toàn bộ các vụ án lại với nhau, hơn nữa còn hợp lý. Nàng nghe thử xem có giống suy nghĩ của ta không.”

Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi một người nói một câu, càng nói càng hăng hái.

Hoàn toàn không nhận ra, khi họ bàn về vụ án, trong mắt cả hai đều lóe lên ánh sáng như nhau, đều vô thức múa may tay chân.

Đến cả Cố Thậm Vi cũng không hề phát hiện, ở mép cửa đã xuất hiện một vạt áo của Trương Xuân Đình.

“Ngươi nói đi! Nếu ngươi không nói, thì ta nói đấy nhé!”

Nghe thấy Cố Thậm Vi giục, Hàn Thời Yến nói ngay: “Trận lũ Trường Giang năm ấy, người đó đã cứu Giang Tuần và những người khác ở vùng Giang Nam, thậm chí đã động đến cả lương thảo không nên động. Nhưng thiên hạ không có bức tường nào mãi không lọt gió, rất có thể chuyện ấy đã bị ai đó phát hiện được manh mối.”

“Đến vụ án Phi Tước, người đứng sau chưa chắc đã biết Tề Vương có ý đồ với quốc tỷ. Khi ấy hắn chỉ muốn dùng một vụ lớn hơn nữa để khiến người khác không còn thời gian truy xét đến chuyện lương thảo kia nữa.”

“Mà số thuế ngân bị mất tích kia, cũng chẳng phải là mưu nghịch gì, mà là để vá cái lỗ thủng đó.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.