Vương ngự sử ban đầu vẫn còn mù mờ, nhưng ngay sau đó nhớ tới chuyện buổi thiết triều hôm nay, ánh mắt sáng rực lên đầy hứng khởi.
Ông ta đột ngột vỗ mạnh vào đùi mình một cái, kinh hô thành tiếng: “Xong rồi! Manh mối các ngươi đi là sai rồi! Căn bản không tra ra được là ai đâu!”
“Bởi vì hai lão kia đều đã đi cả rồi!”
Vương ngự sử vừa nói, vừa đau lòng tiếc hận: “Chuyện này ta nhớ rõ rành rành. Khi đó phu nhân nhà ta thu gom dược liệu khắp nơi, ngay cả Bắc Triều và Tây Hạ cũng càn quét một vòng, vì nghĩ rằng cứu tế có triều đình lo, nhưng sau đại nạn thì dễ sinh ôn dịch…”
“Không chỉ có vậy, còn có cả phèn chua dùng để lọc nước, thậm chí còn có cả lều trại mà đám Man Di hay dùng… Còn có toàn bộ y sinh trong y quán nhà ta. Một đội ngũ rầm rộ đi theo triều đình thành hai lượt.”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đưa mắt nhìn nhau, không kìm được mở miệng hỏi: “Chỉ để trị thủy mà đến cả Thái sư, Thái bảo cũng phải đích thân đi? Vậy chẳng phải Quan gia mất đi đôi tay đắc lực?”
Nghe nàng hỏi, trên mặt Vương ngự sử hiện rõ vài phần đắc ý.
“Cố thân sự còn trẻ, chắc chưa thấu nỗi khổ của đám lão đầu chúng ta đâu nhỉ? Lúc xảy ra thủy tai là giữa mùa hạ, hoặc mưa to như trút, hoặc nắng gắt như thiêu, thả một con trâu ra đó ngồi lì trên đê cả tháng trời, cũng thành thịt trâu khô mất thôi!”
“Huống hồ hai lão kia, thân thể đã nửa chôn dưới đất, ngày thường đọc sách còn phải nghỉ ba lần thở bảy lần… Vậy mà cũng đòi đi trị thủy? Chẳng khác nào tự tìm đường chết!”
“Dù sao thì cả hai người bọn họ đều là người Giang Nam, nếu thật sự chết ở đó, cũng có thể tiện tay chôn ngay vào phần mộ tổ tiên, khỏi phải nhọc công đưa linh cữu về quê. Nhưng nói cho cùng, như vậy cũng chẳng phải việc người nhân đức nên làm.”
Vương ngự sử nói tới đây, khẽ lắc đầu: “Hồi đó Quan gia vốn dĩ không định để hai người họ đi, là bọn họ khóc lóc thảm thiết, lăn lộn dưới đất, một lòng không đành lòng nhìn quê hương lâm nạn.”
Khóe miệng Cố Thậm Vi khẽ giật giật. Nàng biết Vương ngự sử hay nói quá, nhưng không ngờ lại có thể khoa trương đến mức này.
Dù là Giang thái sư hay Lý thái bảo, nhìn qua đều không giống hạng người lăn ra đất mà gào khóc!
Vương ngự sử căn bản chẳng chú ý đến vẻ mặt của Cố Thậm Vi, dù có thấy thì ông ta cũng chẳng buồn để tâm.
“Thế là lúc ấy chia thành hai đội, giống như viết từ vậy. Giang thái sư đi ‘thượng khúc’, Lý thái bảo đi ‘hạ khúc’…”
Vương ngự sử nói tới đây, buông tay ra vẻ bất đắc dĩ: “Sao hả, sững người rồi phải không?”
Vừa nói xong, ông ta bỗng như chợt phản ứng kịp: “Chẳng lẽ các ngươi nghi ngờ kẻ đứng sau chuyện này có liên quan tới đợt nạn lũ năm ấy?”
Vương ngự sử lại lần nữa đập tay lên đùi, chỉ vào quyển sách trước mặt mà kêu lên: “Có rồi! Bức Quán Ưng Đồ tìm thấy rồi! Vẫn đang yên ổn nằm trong kho nhà ta đó…”
Nói đến đây, ông ta lại nhớ tới năm đó nhà họ Cố từng bày trò “đánh tráo long phượng”, lấy bức tranh thật của Âu Tùng mà đổi ra một Trạng nguyên, không khỏi sinh lòng ngờ vực.
Mắt ông trừng lớn nhìn hai người trước mặt: “Chẳng lẽ bức trong kho ta lại là giả, bức thật bị người ta trộm đi rồi?”
“Tuy ta không tính toán ba đồng bảy cọc ấy, nhưng dù có vặt lông dê cũng không thể nhắm mỗi ta mà nhổ chứ?”
Hàn Thời Yến lắc đầu, xoay quyển sách trước mặt Vương ngự sử lại, đưa đến trước mặt mình và Cố Thậm Vi.
Cố Thậm Vi vươn cổ nhìn một cái, gần như ngay lập tức đã thấy được tên địa danh nổi bật giữa đống chữ kia.
“Thôn Phú Cốc, huyện Trường Châu, Ưng Sơn… Quán Ưng Đồ là do Âu Tùng vẽ lúc du ngoạn nơi đó…”
Cố Thậm Vi lặp lại phần chú thích trong sách của hậu nhân họ Âu, chậm rãi nhai đi nhai lại cái tên địa danh kia: “Cái tên này nghe rất quen!”
Hàn Thời Yến ngẩng đầu nhìn nàng: “Huyện Trường Châu… Phụ thân Lục Dực cô nương, Hạ Trọng An, chính là tri huyện Trường Châu.”
“Còn nhớ hôm ấy chúng ta đứng sau cửa nhà họ Đào chờ Vương quản gia, hai lão nhân nhà họ Đào đã nói gì không?”
Cố Thậm Vi bỗng dưng nhớ lại: “Khi ấy họ bảo không biết có phải thôn Phú Cốc nhà họ phong thủy bị hỏng hay không, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… Cái ‘người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh’ đó, chẳng phải chính là nói Giang Tuần sao?”
“Nếu nói như vậy, bức Quán Ưng Đồ mà Giang Tuần vẽ, kỳ thực là muốn chỉ ra huyện Trường Châu, thôn Phú Cốc…”
“Hắn tuyệt đối không phải vì hoài niệm cố hương!”
Cố Thậm Vi nói xong, cảm thấy cái tên người đứng sau mọi chuyện kia, đã sắp hiện hình trước mắt rồi!
Nàng nghĩ, nàng hiểu rồi, Giang Tuần để lại bức Quán Ưng Đồ do chính tay mình vẽ cùng một thỏi vàng là để truyền đạt một manh mối nào đó.
“Nếu thật sự chỉ là hoài niệm cố hương, thì ra chợ mua một bức Quán Ưng Đồ do họa sư sao chép, treo trong thư phòng ngắm nghía là được, cần gì phải miễn cưỡng tự tay vẽ xấu như thế, lại còn giấu cả thỏi vàng bên trong!”
“Ý của Giang Tuần là, đầu mối vụ án mất thuế ngân nằm ở Ưng Sơn, thôn Phú Cốc, huyện Trường Châu, phủ Tô Châu.”
Hàn Thời Yến đưa ánh mắt tán thành nhìn Cố Thậm Vi, thuận thế tiếp lời:
“Kết hợp với suy đoán trước đây của chúng ta, kẻ trộm thuế ngân là để vá vào lỗ hổng tiền lương khi xảy ra thủy tai… Giang Tuần, Đào Nhiên và những người khác đều từng nhận đại ân từ người đó, tình nguyện hy sinh tiền đồ của chính mình, cũng muốn thay người ấy che giấu.”
“Cho nên, trong lúc trị thủy, có người đã làm nên một việc lớn ở huyện Trường Châu!”
“Mà bức tranh này, e rằng không chỉ mang một tầng ý nghĩa. Giang Tuần có lẽ sớm đã dự liệu rằng, nếu có người quay lại điều tra vụ án cũ, ắt sẽ gặp phải tình cảnh bế tắc như hôm nay. Mà người xuất thân Tô Châu, lại đương chức vị cao, có hai vị, cả hai năm đó đều cùng đi trị thủy…”
“Nhưng cho dù Giang thái sư và Lý thái bảo đều là người Tô Châu… thì cũng không thể xuất thân cùng một thôn, cùng một ngọn núi được…”
“Khoan đã!” Vương ngự sử nãy giờ vẫn đứng bên nghe hai người Cố – Hàn ăn ý suy luận như gió cuốn, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà chen vào một câu!
Ông ta từ sau án thư chậm rãi bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc:
“Sao nghe thế nào cũng thấy sai sai vậy?”
“Theo như suy luận của các ngươi… có người đã tự tiện mở kho phát chẩn, hoặc điều động ngân khố để cứu tế nạn dân? Sau đó lại trộm thuế ngân để bù vào chỗ thiếu hụt… Như thế, người đó chẳng phải là người đại công vô tư, công đức ngập trời hay sao?”
Giọng Vương ngự sử có chút khàn khàn, ánh mắt thậm chí thoáng hiện vẻ mờ mịt.
Ông ta ngẩng đầu nhìn sang hai người đứng đối diện, Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, lại thấy vẻ mặt họ vẫn trong trẻo sáng suốt, hoàn toàn không có chút dao động, đột nhiên không biết nên cảm thán điều gì.
Lẽ nào ông già rồi, dễ sinh đa cảm?
Sao hai người kia lại như hai vị Diêm Vương, chẳng chút lay động?
“Nếu không phải vì tư tâm…”
Nghe đến đó, Cố Thậm Vi nhếch môi cười nhạt đầy mỉa mai: “Chi bằng Vương đại nhân đi hỏi thử xem, cả nhà Hồng thị ở Thương Lãng Sơn có chịu công nhận kẻ đó là người tốt hay không?”
Nàng vừa nói, lại khẽ thở dài một hơi.
Lúc này, nàng dường như có thể hiểu được vì sao Giang Tuần luôn u uất sầu não, một mặt làm ra chuyện táo tợn như vậy, mặt khác lại buồn bã lưu lại đầu mối.
Cũng hiểu được vì sao Hàn Kính Nghiêm vừa muốn hai người họ dừng tay, đừng điều tra sâu hơn, vừa đưa cho họ trang sổ sách còn sót lại kia.
Thế gian này, làm gì có chuyện trắng đen tuyệt đối? Làm gì có người tốt hay kẻ xấu phân định rạch ròi?
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của Vương ngự sử: “Vậy thì… vị đại nhân có tổ quán ở huyện Trường Châu kia, là ai?”
Miệng Vương ngự sử khẽ mở ra!
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ông bỗng cảm thấy hối hận vì năm xưa đã moi móc sạch sẽ tổ tông tám đời của đám đồng liêu trong triều… Để giờ đây, chỉ một câu hỏi của Cố Thậm Vi, cái tên kia đã tự động hiện ra trong đầu ông.
“Giang thái sư.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.