Giang thái sư không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa, dường như đang chờ đợi điều gì.
Gần như cùng lúc, bên ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc của Lý Minh Phương: “Phụ thân, giờ lành cũng đã đến. Đại nhân Lý Trường An của Xu Mật viện đã đứng đợi ngoài cửa rồi.”
Cố Thậm Vi sâu kín liếc nhìn Giang thái sư một cái, rồi bước lên một bước…
Một bên, Thường Âm tưởng nàng định ra tay, lập tức đưa tay kéo Giang thái sư ra sau. Nào ngờ thân hình Cố Thậm Vi chợt loé, không những khiến hắn bắt hụt, mà còn một tay túm lấy vạt áo Giang thái sư, xoay người ông lại, ép chặt ông vào cửa.
Ngay lúc Giang thái sư cảm thấy trời đất quay cuồng, hoảng hốt chưa kịp định thần, Cố Thậm Vi đã buông vạt áo ra, đưa tay nhẹ nhàng vỗ phẳng những nếp nhăn bị nàng nắm ra.
“Xem ra hôm nay ta không nói thêm được gì nữa rồi. Không sao cả. Lần sau, ta sẽ mang theo chứng cứ xác thực, gặp lại nhau tại công đường Khai Phong phủ.”
“Thiên đạo rành rành, nợ máu trả máu!”
Cố Thậm Vi vừa nói vừa nghiêng người sang bên, nhường ra một lối đi cho Giang thái sư.
Nàng lặng lẽ dõi theo bóng lưng Giang thái sư rời đi, rồi lại nhìn sang Lý Minh Phương đang đứng bên cạnh, vẻ mặt rụt rè dè dặt, ánh mắt nàng càng trở nên sâu xa khó dò.
Giang thái sư quả thật không phải kẻ tầm thường.
Tuy ông ta mở miệng toàn những lời đường hoàng chính nghĩa, nhưng hôm nay tới gặp nàng, kỳ thực chỉ vì ba mục đích:
Thứ nhất, muốn nàng vì kiêng dè mà không dám hành động. Một khi nhà họ Giang chịu tội, Lý Minh Phương gả vào Giang gia chắc chắn cũng sẽ bị liên luỵ…
Thứ hai, muốn nhắc nhở nàng rằng ông từng lập được bao chiến công hiển hách vì Đại Ung, từng làm biết bao việc nghĩa vì bá tánh thiên hạ. Dù sau này có làm sai điều gì, cũng có thể lấy công chuộc tội. Nàng chỉ cần rửa oan cho phụ thân là đủ, cần gì phải vạch tội một kẻ từng là người tốt?
Thậm chí ông ta không tiếc lấy người con trai đã mất sớm của mình ra, cùng phụ thân nàng là Cố Hữu Niên, đem ra làm con bài đáng thương để lấy lòng cảm thông.
Còn điều thứ ba, chính là muốn giở trò ly gián. Khiến nàng tin rằng, từ vụ án Phi Tước cho đến hiện tại, việc nàng từng bước lún sâu vào cục diện, đều nằm trong âm mưu của Trương Xuân Đình.
Trương Xuân Đình cố ý làm phản, lấy danh nghĩa báo thù cho Cố Hữu Niên chẳng qua là cái cớ để quay lại Biện Kinh. Lợi dụng nàng để điều tra vụ án, chẳng qua là mượn tay nàng làm chuyện mưu nghịch…
Cố Thậm Vi nghĩ tới đây, các đầu ngón tay không ngừng v**t v* chuôi kiếm.
Tên lão tặc này đúng là giỏi chơi trò tâm lý. Nếu nàng thật sự bị cuốn vào lối suy luận của ông ta, vậy thì tất cả chứng cứ nàng đang nắm trong tay sẽ dần trở nên không còn đáng tin cậy nữa.
Ví dụ như bức tranh mà Giang Tuần để lại dẫn dắt nàng nghi ngờ đến Giang thái sư, bức họa ấy là do Mã Hồng Anh miêu tả, là Trương Xuân Đình lấy ra cho nàng và Hàn Thời Yến cùng xem. Nhưng bọn họ chưa ai từng thấy bút tích của Giang Tuần, càng không thể xác nhận rằng thứ để cùng với thỏi vàng năm xưa thực sự có bức họa này hay không…
Không chỉ có thế, Giang thái sư thậm chí còn tính đến việc, với năng lực của nàng và Hàn Thời Yến, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được chứng cứ.
Thế nên ông ta đã gieo mầm nghi ngờ vào lòng nàng. Nếu nàng thật sự bị dao động, thì dẫu có tìm thấy sổ sách của Tống Vũ sau này, cũng sẽ hoài nghi: phải chăng đây chỉ là thứ Trương Xuân Đình cố tình sắp đặt?
Mục đích cuối cùng, chính là nhổ tận gốc kẻ ngăn cản ông ta báo thù Quan gia, giành đoạt ngai vàng!
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, bàn tay vuốt chuôi kiếm càng lúc càng nhanh.
Dẫu nàng tự cho là tin tưởng sư huynh, nhưng từng câu hỏi của Giang thái sư quả thực đều đánh trúng chỗ mềm yếu trong lòng nàng!
Tên lão tặc này còn tính được cả tính cách của nàng và Hàn Thời Yến, rằng bọn họ sẽ luôn giữ sự hoài nghi công bằng với tất cả mọi người xung quanh, thậm chí cả với chính mình.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, hít sâu một hơi, bàn tay đang mân mê chuôi kiếm cuối cùng cũng dừng lại.
Nàng đưa mắt nhìn về phía bàn án, bên cạnh ấm trà ngũ cốc còn đặt chiếc hộp gỗ đựng bánh mơ mà Lý Minh Phương tặng nàng.
Trước kia nàng từng cho rằng lão cáo già Cố Ngôn Chi như một ngọn núi cao không thể vượt, nhưng giờ xem ra, Giang thái sư mới thực sự là cao thủ khó lường.
Ông ta thậm chí còn nắm chắc tiết tấu của cuộc trò chuyện, sau khi hoàn thành ba mục đích của mình dứt khoát dùng Lý Minh Phương để ngắt lời nàng, tránh để nàng moi được thêm chút manh mối nào có ích từ ông ta.
Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, suýt nữa không kìm được mà toàn thân run rẩy.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng quả thực đã muốn rút kiếm ra, thấy máu mới hả dạ, đó là cảm giác máu nóng sôi trào khi chạm trán với một đối thủ xứng tầm.
Khiến nàng khó mà kìm nén được sự kích động đang dâng trào trong lòng.
Nàng hít sâu một hơi, thu trường kiếm về lại vỏ, rồi nhặt chiếc hộp gỗ đặt trên bàn, chậm rãi bước về phía cửa.
Vừa ra đến cửa đã trông thấy Hàn Thời Yến đứng đó, dáng dấp như trúc biếc, thẳng tắp yên tĩnh.
“Không phải bảo ngươi vào cung tra án sao?” Cố Thậm Vi không hài lòng, cất tiếng trách, “Chúng ta cũng đâu phải keo dính, ngày nào cũng phải dính lấy nhau?”
Hàn Thời Yến bất đắc dĩ quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, “Ta đoán được Giang thái sư sẽ tìm nàng… lên xe rồi nói.”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa của Hàn Thời Yến.
“Chúng ta đoán không sai, Giang thái sư nhất định có vấn đề. Hơn nữa, tiếp theo ông ta sẽ tranh thủ hành động trước, xem ai nhanh tay tìm được chứng cứ. Nếu chúng ta tìm được, có thể kéo ông ta ngã ngựa! Còn nếu ông ta tìm được, tất nhiên sẽ lập tức tiêu huỷ… từ đó ung dung ngoài pháp luật!”
“Về phần sau lưng ông ta còn có ai khác, sự việc này rốt cuộc có ẩn tình gì, phải tra mới biết.”
Cố Thậm Vi không bỏ sót một chi tiết nào, kể lại tường tận cuộc trò chuyện vừa rồi với Giang thái sư cho Hàn Thời Yến nghe.
Hàn Thời Yến kinh ngạc nhìn nàng: “Giang thái sư nói Trương Xuân Đình là hoàng tử? Chuyện này…”
Vậy chẳng phải là vừa là biểu huynh, lại vừa là cữu huynh sao?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Hàn Thời Yến trở nên có phần kỳ lạ.
“Ta về phủ sẽ hỏi lại mẫu thân cho rõ chuyện này. Ta cũng đã sai người đến Tô Châu, chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào, trừ phi cả thành đều chẳng còn ai sống, bằng không nhất định có thể tra ra được chút gì.”
“Chuyện vào cung cũng đã sắp xếp xong, lát nữa chúng ta có thể đi gặp Thẩm tiệp dư. Phúc Nhã ngày trước từng là người trong cung của bà ấy.”
Cố Thậm Vi giơ ngón cái với Hàn Thời Yến đầy tán thưởng.
Nàng đặt chiếc hộp gỗ lên đùi, rồi mở nắp ra, bên trong xếp ngay ngắn ba hộp bánh mơ.
Cố Thậm Vi không vội ăn, mà đổ hết bánh mơ ra tấm khăn tay, sau đó rút ra một con dao găm nhỏ, khẽ bẩy một cái, đáy hộp gỗ lập tức bị cạy lên, lộ ra một tầng ngăn bí mật mỏng mảnh.
Bên trong ngăn đó, là một viên thuốc màu đỏ bị ép bẹp.
Viên thuốc trông đỏ rực, ánh sắc tươi tắn, vừa nhìn liền biết không phải thứ lành tính gì, có vẻ là thuốc độc.
“Cái này là gì?” Hàn Thời Yến không nhịn được hỏi, nghĩ ngợi một chút, sắc mặt chợt nghiêm lại, “Đây là giải dược của loại hương độc mà nàng trúng phải đúng không?”
Cố Thậm Vi ngẩn người nhìn viên thuốc đỏ ấy, khẽ thở dài một hơi.
“Chiếc hộp này, ta và tỷ tỷ Minh Phương mỗi người có một cái, do tỷ ấy tìm người đặc biệt đặt làm. Khi đó nhà họ Cố quản rất nghiêm, thư từ của ta gửi ra đều phải để tổ phụ xem trước. Nếu trong lời lẽ có điều gì không thỏa đáng, lại bị phạt. Minh Phương tỷ tỷ liền lén viết thư, giấu trong hộp đựng đồ ăn vặt.”
“Có khi là vài bức tranh nàng ấy vẽ, hoặc mấy món đồ kỳ lạ mới mẻ.”
“Nàng ấy là người rất rất tốt.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.