Tôn mụ mụ lại lắc đầu: “Lão nô không dám điều tra rầm rộ, nên đương nhiên cũng chẳng tra ra được manh mối gì.”
“Nàng ấy thân thiết với một tiểu cung nữ tên là Thanh Lam. Thanh Lam nói nhà Phúc Nhã có chút của cải, biết đọc biết viết, có một người thúc phụ làm tri huyện ở Tô Châu. Thanh Lam từng thấy Phúc Nhã thêu một chiếc khăn tay, trên đó thêu một chữ Khang.”
Nghe vậy, Cố Thậm Vi lập tức liếc nhìn Hàn Thời Yến, cả hai đều cảm thấy đầu óc mơ hồ. Trước đó, bọn họ còn tưởng Tôn mụ mụ đã tra ra mối liên hệ giữa Phúc Nhã và Lý Thường.
Nào ngờ… “Khang” với “Thường” thì cách nhau một trời một vực, tám sào cũng chẳng chạm được tới nhau.
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, bèn hỏi thẳng: “Vậy Phúc Nhã có qua lại gì với thị vệ Lý Thường không?”
Tôn mụ mụ do dự một lát, rồi hạ giọng nói: “Thanh Lam từng thấy hai người họ nói chuyện với nhau, nhưng cũng không có gì là thân mật đặc biệt. Có điều, Phúc Nhã cũng họ Lý, tên thật là Lý Dương.”
“Về sau án Phi Tước xảy ra, trong cung lập tức gió thổi cỏ lay, lão nô không dám tiếp tục truy xét nữa.”
“Hơn nữa, sau đó cũng không ai đem cái chết của Phúc Nhã ra làm cớ để hãm hại tiểu thư, nên chuyện càng ít càng tốt, chúng ta cũng không điều tra thêm làm gì.”
Tôn mụ mụ suy nghĩ một lúc, xác nhận không còn gì sót lại, bèn trịnh trọng nói: “Đây là toàn bộ những gì tiểu thư cùng lão nô biết được.”
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, nheo mắt nhìn Thẩm tiệp dư đang ngồi đó, vẻ mặt bình thản như nước.
“Vì sao Nương nương lại nguyện ý nói ra những điều này? Tuy chuyện đã qua ba năm, nhưng trong cung có tiểu cung nữ mang thai, lại còn khả nghi có sự xuất hiện của nam nhân lạ… Những chuyện thế này đều có thể khiến nương nương rước họa vào thân.”
Nàng và Hàn Thời Yến đều chưa từng có giao tình gì với Thẩm tiệp dư, thậm chí hôm nay mới là lần đầu gặp mặt.
Từ lời nói của hai chủ tớ cũng có thể đoán được, Phúc Nhã chẳng phải tâm phúc gì của Thẩm tiệp dư, giữa họ không hề có tình nghĩa đặc biệt.
Chốn hậu cung, sống sót đã khó, người người đều giữ mình thận trọng, vậy thì vì sao Thẩm tiệp dư lại hợp tác với họ điều tra vụ án?
Việc này, ngoài việc tự chuốc lấy phiền phức, chẳng đem lại chút lợi ích nào cho bà cả.
Huống chi chủ tớ trước mặt này cũng không phải người thiện lương gì, càng không thể là vì muốn đòi lại công bằng muộn màng cho Phúc Nhã.
Ánh mắt Thẩm tiệp dư khẽ lay động, tựa như trong khoảnh khắc ấy, tâm tư vốn bình lặng chợt nổi gợn sóng.
Bà xoay chuỗi Phật châu trong tay, chậm rãi nói: “Ta bây giờ đã chẳng còn gì để mất, thì còn điều gì phải sợ, phải giấu? Một kẻ không còn giá trị, ngay cả phiền phức cũng chẳng ai buồn đến gây, Cố chỉ huy sứ cứ việc yên tâm một vạn lần.”
Thẩm tiệp dư nói tới đây thì khựng lại một chút, trong ánh mắt có thêm vài phần thành khẩn.
“Thân phận của ta thế nào, Cố chỉ huy sứ cùng Hàn Ngự sử đều rõ ràng. Có lẽ ta là người thứ ba sau hai vị, mong muốn vụ án Phi Tước sớm ngày được phơi bày ra thiên hạ. Quan gia vì sao nghi ngờ Thái tử, chẳng phải vì cho rằng vụ án ấy do Thái tử chủ mưu hay sao?”
Quãng thời gian sau vụ án Phi Tước chính là thời kỳ hoàng kim cuối cùng của phe Thái tử.
Bọn họ dựng từng tòa lầu cao, tưởng chừng thiên hạ đã nằm gọn trong tay. Nhưng không ngờ rằng, lầu cao sụp đổ, đâm thủng mặt đất thành một hố sâu…
Ấy chính là ngôi mộ do chính tay họ đào nên.
Cố Thậm Vi thầm nghĩ, tuy Thẩm tiệp dư không nói ra, nhưng nếu bà từng là cánh tay đắc lực của Hoàng hậu, thì e rằng gia tộc của bà cũng là một trong những thế lực thân cận nhất với phe Thái tử.
“Cho đến tận hôm nay, ta vẫn muốn nói, Thái tử điện hạ nhất định là bị hàm oan.”
Thẩm tiệp dư đột nhiên trở nên kích động, giọng nói cũng lớn hơn vài phần, nhưng rất nhanh sau đó bà lại hít sâu một hơi, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.
“Những gì chúng ta biết được, đều đã nói hết với hai vị đại nhân rồi. Nếu đại nhân vẫn không tin, vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào.”
Vừa nói, bà vừa đứng dậy, chuỗi Phật châu trong tay xoay vòng vùn vụt.
“Cũng gần đến giờ ta lễ Phật rồi, kính mời hai vị đại nhân rời bước cho.”
Nghe vậy, Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu với Hàn Thời Yến, hai người không miễn cưỡng thêm, sóng vai rời khỏi Tử Trúc Hiên.
Từ đây, men theo tường cung là một lối hẹp kéo dài, đi không bao xa sẽ đến cửa cung bên hông.
Giờ này trong cung vắng lặng lạ thường, Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến mới đi được mấy bước thì thấy phía trước có một đoàn người ngựa đang đi tới.
Người đi đầu mặc giáp phục chỉnh tề, khí thế hiên ngang, chính là Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư, Đào Nhiên.
Nhìn thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, Đào Nhiên chắp tay hành lễ: “Cố thân sự, Hàn ngự sử, nơi này là chốn cung môn trọng địa, nếu hai vị không có chuyện gì, xin rời khỏi sớm thì hơn.”
Cố Thậm Vi nhướng mày nhìn hắn: “Đào đại nhân vẫn còn sống cơ đấy! Ta còn đang nghĩ hôm nay có nên đến phủ ngài uống rượu không đây.”
“Nghe nói Trường Châu núi xanh nước biếc, tang lễ lại càng thịnh soạn. Sắp tới ta phải đến phủ Thái sư dự tiệc, chưa từng thấy cảnh lạ, sợ bị người ta chê cười. Còn định đến phủ đại nhân ăn thử một bữa trước cho biết, thật đáng tiếc thay!”
Đào Nhiên vốn là loại hồ ly nửa mùa còn chưa luyện thành tinh, nghe thấy giọng điệu châm chọc của Cố Thậm Vi, sắc mặt lập tức méo mó.
Hắn gắng gượng nở nụ cười, mắt không rời khỏi Cố Thậm Vi: “Cố đại nhân thật biết nói đùa! Trường Châu chúng ta…”
Đào Nhiên còn chưa nói dứt lời, đã thấy Cố Thậm Vi bất ngờ lui về sau một bước, lớn tiếng cảnh giác hô lên: “Nói mới nhớ, hôm qua ta vừa từ phủ Đào đại nhân ra liền bị người ám toán. Để ta nhớ xem, hình như lúc đó ta có nói là muốn đi thăm Trì ngỗ tác phải không?”
“Hôm qua đúng thật là vận khí thông suốt, mở mang tầm mắt!”
Giọng nói của Cố Thậm Vi vang lớn, khiến binh lính tuần tra gần đó ai nấy đều dựng tai lên nghe, đưa mắt nhìn về phía này.
Đào Nhiên mặt đen như đáy nồi, vừa định nhấc chân rời đi thì lại nghe thấy Cố Thậm Vi tiếp tục nói:
“Một ngày ngắn ngủi, ta vừa ở chỗ Đào đại nhân thấy được thuốc có thể khiến người giả chết, lại gặp thêm loại thuốc có thể khiến người mất sạch nội lực… Thành Biện Kinh này quả là ngọa hổ tàng long, ngay cả đại sư luyện dược cũng như rơm rạ đầy đường.”
Người nói hữu ý, kẻ nghe cũng mang tâm.
Toàn thân Đào Nhiên cứng đờ, trong lòng hối hận khôn nguôi, chẳng hiểu sao lại tự rước họa vào thân, đến bắt chuyện với Cố Thậm Vi làm gì, nói toàn chuyện linh tinh vớ vẩn.
Hắn thầm chú ý đến ánh mắt xung quanh, chỉ hận không thể tự vả cho mình một cái thật mạnh…
Văn võ trong triều chẳng ai đấu miệng lại được hai người này, thế mà ai cho hắn cái lá gan dám chạy đến đối đầu giữa thanh thiên bạch nhật thế này chứ? Đúng là tự rước xui xẻo vào người!
Cố Thậm Vi khẽ nhướng mày, chẳng thèm để tâm đến Đào Nhiên và Hàn Thời Yến, rảo bước đi thẳng hướng cổng cung.
“Lý Thường, Lý Dương… hai cái tên này nghe ra có đôi phần tương đồng. Vương phu nhân từng nói với chúng ta, Phó đô điểm kiểm của Điện Tiền tư Vương Thân từng bắt gặp Lý Thường đốt tiền vàng trong cung, ngay sau khi cung nữ bên cạnh Thẩm tiệp dư là Phúc Nhã qua đời.”
“Khi ấy, Vương Thân tuy có nghi ngờ Lý Thường và Phúc Nhã có tình cảm riêng, nhưng không điều tra sâu. Lúc hô hoán đuổi theo kiểm tra, ông ta nhặt được một viên ngọc thủy tiên ở chỗ Lý Thường vừa đứng.”
“Ta nghi ngờ tên thị vệ hành thích Quan gia Lý Thường, và cung nữ đã chết Phúc Nhã, chính là huynh muội ruột thịt.”
Cố Thậm Vi nghe Hàn Thời Yến nói đến đây, khẽ gật đầu: “Ta có một điều vẫn thấy khó hiểu, Phúc Nhã chết trước, Lý Thường hành thích sau. Kẻ chết rồi thì đâu thể bị đem ra uy h**p nữa, vậy tại sao Lý Thường vẫn chịu nghe lệnh đi hành thích Quan gia?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.