“Nàng theo ta!”
Hàn Thời Yến vừa nói, vừa làm ra vẻ trấn định, vươn tay nắm lấy cổ tay của Cố Thậm Vi.
Cổ tay nàng mảnh dẻ lạ thường, mang theo hơi ấm mơ hồ, khi ngón tay hắn khẽ động, còn có thể cảm nhận được những vết sẹo mới cũ chồng chéo trên làn da.
Giống như con người nàng vậy: sống động, chân thật, không chút giả tạo.
“Đi đâu?” Cố Thậm Vi đảo mắt nhìn quanh, phát hiện đội tuần tra của Điện Tiền tư vừa rồi đã biến mất tăm.
Cổng cung chỉ cách trong gang tấc, nhưng Hàn Thời Yến lại không dẫn nàng ra ngoài, mà quanh co khúc khuỷu một hồi, sau đó mới đi vào một viện hẻo lánh.
Những gian phòng ở đây thấp hơn hẳn những nơi khác vài thước, trong sân có một cây quế rậm rạp xanh tốt, liếc mắt một cái đã có thể thấy lá cây dính đầy sâu.
Cố Thậm Vi hiếu kỳ quan sát xung quanh, chợt nghe thấy một tiếng thét thê lương xé lòng.
Âm thanh ấy chẳng khác gì một con quỷ hoang vừa mới đầu thai đã bị người ta cho uống thuốc sẩy thai, mang theo thứ tuyệt vọng cuồn cuộn, lặp đi lặp lại, khiến lòng người rúng động.
Ngón tay Cố Thậm Vi lập tức đặt lên chuôi kiếm bên hông, nàng vươn tay kéo Hàn Thời Yến ra sau lưng, cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.
Đó là một gian phòng phụ thấp bé, thoạt nhìn đã biết lâu ngày không thấy ánh mặt trời, nền đất trước cửa phòng ẩm ướt phủ đầy rêu xanh.
Cẩn thận ngửi kỹ, còn có thể thoáng thấy mùi máu tanh trong không khí.
Cố Thậm Vi liếc mắt ra hiệu cho Hàn Thời Yến, thấy sắc mặt hắn khi xanh khi trắng, vẻ như có điều khó nói.
“Sao vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của Cố Thậm Vi, Hàn ngự sử lần đầu cảm thấy da đầu tê dại, cái đầu vốn tưởng làm bằng sắt kia giờ như sứ mỏng manh, động tí là vỡ.
Lúc này, cánh cửa chính của gian chính viện được đẩy ra, một tiểu thái giám từ bên trong chạy lạch bạch ra ngoài. Tiểu thái giám này có khuôn mặt tròn trịa, môi đỏ răng trắng, đôi mắt to sáng rỡ, vừa nhìn đã biết là kẻ lanh lợi.
“Hàn ngự sử, Ngụy công công chờ ngài lâu rồi. Đồ vật đã tìm được.”
Thấy Cố Thậm Vi nhìn về phía gian phòng nhỏ bên cạnh đầy nghi hoặc, tiểu thái giám kia không chút do dự, buột miệng nói luôn: “Mấy người mới vào cung đấy, đang tịnh thân trong đó! Nếu hai vị đại nhân thấy ồn, tiểu nhân lập tức bảo họ ngừng lại.”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến cùng lúc rơi vào im lặng.
Khóe miệng Cố Thậm Vi giật giật, liếc Hàn Thời Yến bằng ánh mắt đầy cảm thông, tên này có khi nào bị dọa cho ám ảnh đến mơ thấy ác mộng cả đời không?
“Không cần! Đi thôi!” Hàn Thời Yến đáp lại, không dám nhìn vẻ mặt Cố Thậm Vi.
Mắt hắn nhìn thẳng, bước nhanh như chạy vào trong phòng, trong lòng không ngừng rủa Ngụy Cảnh Thịnh mấy vạn lần.
Để Cố Thậm Vi thấy mấy chuyện bẩn thỉu này cũng không sao, dù gì Cố đại nhân của Hoàng Thành tư cũng chẳng phải nhân vật tầm thường. Nhưng lỡ như nàng bị k*ch th*ch, lĩnh hội được gì đó rồi tự học làm theo thì…
Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu, dẫn Cố Thậm Vi bước vào phòng. Tiểu thái giám vừa nãy thấy vậy lại lon ton chạy theo vào trong.
Trong phòng ngồi sẵn hai thái giám, một người khoảng chừng ba mươi tuổi, trắng trẻo mập mạp, đang cúi đầu lật xem một quyển danh sách dày cộp đặt trên bàn. Danh sách kia hiển nhiên đã lâu không ai đụng tới, bìa sách loang lổ mốc meo, bụi phủ đầy.
Người còn lại là một lão thái giám gầy gò khô khốc, đứng yên lặng cúi đầu ở bên cạnh, vừa nhìn đã biết là lão nhân trong cung.
“Ngụy Cảnh Thịnh, chưởng sự nội giám.”
“Cố Thậm Vi, người ngươi biết.”
Ngụy Cảnh Thịnh vừa nghe xong vội vàng đứng dậy, không ngừng xua tay: “Không dám nhận, không dám nhận. Danh sách đều ở đây cả rồi.”
Hắn vừa nói, vừa đẩy quyển danh sách vừa xem ban nãy đến trước mặt Hàn Thời Yến, lại còn nhường luôn chỗ ngồi của mình.
“Vài hôm không gặp, ngươi lại béo hơn trước rồi. Cứ tiếp tục béo thế này, hễ là kẻ có mắt đều biết ngươi ngày ngày ăn ngon uống béo! Danh sách đều ở đây cả rồi ư, không phải định qua mặt ta đấy chứ?”
Ngụy công công nghe Hàn Thời Yến nói vậy, giật mình một cái, rồi nịnh nọt cười toe toét: “Ngự sử đại nhân nói đùa rồi, tiểu nhân dù có to gan đến đâu cũng không dám qua mặt ngài đâu!”
Vừa nói, hắn vừa len lén liếc nhìn tay Cố Thậm Vi đang đặt lên chuôi kiếm.
Mẹ nó! Chỉ riêng Hàn ngự sử thôi đã đủ khiến người ta khó đối phó rồi, miệng độc như dao cạo cũng đành, lại còn có một đôi phụ mẫu cũng thuộc dạng “gân guốc”. Trưởng công chúa, ai dám đắc tội? Người ta có thế lực chống lưng. Phò mã gia, ai dám trêu vào? Đó là một kẻ điên chẳng ai lường được!
Hắn lăn lộn trong nội giám đến ngày hôm nay, ai dễ chọc, ai khó đụng, trong lòng sớm có sổ sách phân minh.
Huống chi giờ bên cạnh Hàn ngự sử lại còn có thêm một vị, hở ra là rút kiếm…
Đúng là bù vào mảnh khuyết duy nhất của hắn, mắng người thì được chứ đánh thì đánh không lại!
“Huống chi, trong cung ai ai cũng biết, Quan gia đã đích thân lệnh cho chúng ta phối hợp với Hàn ngự sử phá án mà!”
Hàn Thời Yến không nói nhiều, chỉ dựa vào lời của ma ma bên cạnh Thẩm tiệp dư thôi thì chưa đủ, đó chỉ là nhân chứng, bọn họ còn cần bằng chứng xác thực.
“Cung nhân, bao gồm cả Ngự đới, đều không thể là người có lai lịch không rõ ràng. Khi tiến cung đều phải điều tra kỹ lưỡng, phòng kẻ địch lẻn vào làm thích khách. Phúc Nhã với Lý Thường, đều có ghi danh trong sách cả.”
Vừa nói, tay Hàn Thời Yến vừa lật quyển sổ, bỗng dừng lại, sau đó cầm thêm một quyển sổ mỏng hơn ghi về Ngự đới.
Quyển này rõ ràng mỏng hơn hẳn, người được ghi lại bên trong cũng không nhiều.
Thấy Hàn Thời Yến cầm quyển sổ ấy, Ngụy Cảnh Thịnh vội lên tiếng: “Hàn ngự sử cần, tiểu nhân đã cho mang tới luôn rồi.”
Hàn Thời Yến khẽ “ừ” một tiếng, lật vài trang trong quyển sổ, đến khi thấy tên “Lý Thường” mới dừng lại.
Hắn đem hai quyển sổ đặt song song, đẩy đến trước mặt Cố Thậm Vi.
Cố Thậm Vi nhìn kỹ, không nhịn được mở miệng: “Quả nhiên là thế. Hai người bọn họ đều là đồng hương, cùng họ hàng. Mẫu tộc của Phúc Nhã họ Hạ.”
Lời nàng còn chưa nói hết, Hàn Thời Yến đứng bên đã lập tức lĩnh hội được ẩn ý trong đó.
Họ Hạ… tri huyện Tô Châu…
Một cái tên quen thuộc lập tức hiện lên trong đầu hai người.
Hạ Trọng An, tri huyện Trường Châu, chính là phụ thân của Lục Dực cô nương!
Ánh mắt hai người đều thoáng hiện vẻ thâm sâu, vụ án này chẳng khác gì vòng xoắn chín lớp, lớp này nối tiếp lớp kia.
Trong lòng Cố Thậm Vi có vô số suy nghĩ, chỉ là lúc này không phải lúc nói ra. Nàng đưa mắt nhìn sang lão thái giám vẫn đứng còng lưng bên cạnh.
Trong phòng này không có người dư thừa.
Lão thái giám này không thể nào chỉ đứng đây để nghe tiếng kêu thảm thiết từ phòng bên rồi hoài niệm về “quãng đời không rễ” của bản thân.
Quả nhiên, thấy ánh mắt của Cố Thậm Vi, Ngụy Cảnh Thịnh lập tức lên tiếng: “Chương Điền, người thu dọn thi thể.”
Trong cung nhiều thái giám cung nữ như vậy, nếu ai chết rồi cũng tùy tiện đào hố chôn trong sân, vậy chẳng phải dưới lòng đất trong cung sẽ toàn là người chết chồng chất sao?
Dù gì cũng phải có người dùng chiếu rơm quấn lại rồi vác ra ngoài chôn cất, mà người làm chuyện này chính là Chương Điền.
Ngụy công công nói đến đây, lườm lão thái giám một cái, khí thế ấy so với lúc đối diện Hàn Thời Yến, đúng là một trời một vực.
Lão thái giám họ Chương run bắn người, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Ngụy công công thấy vậy, không hài lòng, đá nhẹ hắn một cái: “Làm gì vậy? Hàn ngự sử hỏi ngươi thì cứ thật thà mà trả lời, run rẩy cái gì?”
“Nếu đại nhân muốn hỏi về thi thể của Phúc Nhã… lão nô muốn nói… thi thể ấy… thi thể đó năm xưa chúng ta chưa kịp chôn… nó… nó tự dưng biến mất rồi!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.