Lời lão thái giám vừa dứt, Cố Thậm Vi lập tức quay đầu nhìn sang Ngụy công công, thấy sắc mặt hắn cũng đầy kinh ngạc, không có vẻ gì là giả bộ.
Nàng khẽ nhíu mày, hỏi thẳng lão thái giám: “Xác định là đã chết thật sao? Trước khi chết có ai nghiệm thi thể chưa?”
Lão thái giám phủ phục sát đất, thân mình khẽ run: “Chết cứng rồi ạ! Lúc ấy bọn nô tài đến cung của Thẩm tiệp dư để khiêng thi thể. Thi thể mà lão nô từng thấy, không kém gì mấy tên ngỗ tác trong nha môn đâu. Lão nô nhìn thấy cái xác ấy, giống như là bị người ta siết cổ chết rồi mới bị treo lên vậy.”
“Sau gáy Phúc Nhã có vết hằn do dây siết. Thường thì người tự treo cổ chỉ có vết hằn ở phía trước cổ, sau cổ sẽ không có. Nếu sau cổ cũng có, thì nhất định là do bị vòng dây siết chặt hoặc dây bị vắt chéo mà chết.”
“Chỉ là, bọn nô tài chỉ phụ trách khiêng xác. Việc khám nghiệm thi thể, thường là do các ma ma trong cung hoặc ngự y phụ trách. Đến lượt bọn nô tài tới thu xác, thì người ta đã xem xét xong cả rồi.”
Người chết trong cung, đủ mọi cách chết quái dị, chẳng biết sẽ còn vướng bao nhiêu rắc rối phía sau. Không ai hỏi thì bọn họ đương nhiên cũng sẽ ngậm miệng như hến.
“Lúc ấy có năm người chúng ta khiêng xác ra ngoài, vừa đào xong hố chuẩn bị chôn, quay đầu lại thì cái xác đã biến mất rồi.”
“Lão nô còn nhớ rất rõ, khi ấy đúng vào lúc gà gần gáy sáng, lão nô đã mệt lả, buồn ngủ đến mơ màng, còn tưởng mình nhìn nhầm nữa cơ.”
Lão thái giám nói xong, trong lòng vẫn còn thấp thỏm bất an.
Nơi ấy chôn biết bao người, âm khí đặc biệt nặng, lúc đó bọn họ sợ đến hồn bay phách lạc, còn tưởng là gặp ma. Ngay cả cái xẻng đào hố cũng quên không mang theo, chỉ biết cắm đầu chạy trối chết.
Bất kể là thi thể Phúc Nhã bị người ta lén mang đi, hay là nàng giả chết để thoát khỏi cung…
Chuyện này nếu bị báo lên trên, thì mấy người bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, ai biết sẽ bị cuốn vào trận gió tanh mưa máu nào nữa?
“Trong cung, kẻ hay lo chuyện bao đồng đều không sống thọ. Dù sao Phúc Nhã cũng đã chết rồi, chôn trong hố chưa biết chừng còn bị dã thú đào lên, cho nên bốn người chúng ta chẳng ai quan tâm nữa, quay đầu đi thẳng về luôn.”
Cố Thậm Vi lặng lẽ lắng nghe, rồi lại hỏi một câu giống hệt như lúc hỏi lão ma ma bên cạnh Thẩm tiệp dư:
“Trước kia ngươi đã cố ý giấu giếm, vì sao hôm nay lại chịu nói thẳng?”
Người trong cung xưa nay miệng kín như bưng, thế mà hôm nay bọn họ hỏi gì cũng được trả lời, thuận lợi đến lạ.
Lão thái giám càng rạp người xuống đất, run rẩy như cây sậy gặp gió.
“Trước kia không ai hỏi. Mà thiên hạ này làm gì có bức tường nào không lọt gió? Chuyện gì Hàn ngự sử mà không điều tra ra được chứ?”
“Lão nô sợ mình không nói, đến lúc đại nhân điều tra ra thì chẳng còn đường sống.”
Cố Thậm Vi hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến.
Nàng thật không ngờ, Hàn Thời Yến ở trong cung lại là người có uy vọng đến vậy.
Bảo sao Giang thái sư lại tin rằng Trương Xuân Đình có ý tạo phản, mới muốn lợi dụng nàng để lôi kéo Hàn Thời Yến.
“Năm đó ngươi không nghe thấy tiếng động nào sao? Cũng không nhìn thấy bóng dáng ai à? Nơi chôn xác là vùng hoang vu hẻo lánh, nếu thật sự có kẻ mang thi thể Phúc Nhã đi, thì nhất định đã bám theo các ngươi suốt dọc đường.”
Lão thái giám ngẩn người, ngẩng đầu lên, vừa thấy áo bào đỏ thẫm thêu phù hiệu Hoàng Thành tư trên người Cố Thậm Vi, lại run càng dữ dội hơn.
“Lão nô… lão nô không nghe thấy gì cả. Nhưng trong đám người khi đó, có một tên gọi là Trần Tam Nhi, hắn từng nói lúc đang đào hố, vô tình thấy một cái bóng đen. Nhưng đó là ở trong rừng, mờ mờ ảo ảo, không chừng cũng chẳng phải người.”
Ngụy Cảnh Thịnh nghe đến đây, quay sang nói với Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi:
“Cái tên Trần Tam Nhi đó chết rồi… chết ở chỗ Đông Cung kia… xác cũng không tìm ra.”
“Nhưng mà Chương Điền là người thật thà, cho hắn một trăm cái gan cũng không dám nói dối đâu.”
Hàn Thời Yến nhướng mày nhìn hắn, nói:
“Vậy thì ta đã rõ. Phiền Ngụy công công mang hai quyển sổ này đến Khai Phong phủ một chuyến, tiện thể ghi lại khẩu cung.”
Ngụy Cảnh Thịnh nghe vậy, lập tức gật đầu lia lịa: “Hàn ngự sử cứ yên tâm, nhất định sẽ làm ổn thỏa cho ngài.”
…
Lần này ra khỏi cung, không gặp phải Đào Nhiên của Điện Tiền tư nữa.
Hai người vẫn im lặng suốt dọc đường, mãi đến khi đã ra khỏi cung, lên xe ngựa, buông lỏng tâm thần mới cất lời.
“Thật không ngờ, cái chết của một tiểu cung nữ lại có thể liên đới đến nhiều vụ án như vậy. Ngươi còn nhớ lời Tôn mụ mụ bên cạnh Thẩm tiệp dư kể về chiếc khăn thêu chữ ‘Khang’ không? Ngươi có nghĩ ra ai không? Nói thử xem có trùng với người ta nghĩ đến không!”
Cố Thậm Vi liếc nhìn Hàn Thời Yến hỏi, nhưng hai người lại đồng thanh thốt lên: “Khang Dụ.”
Nói xong, cả hai nhìn nhau bật cười.
Cười chưa được bao lâu, Cố Thậm Vi chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, bàn tay ấm áp của Hàn Thời Yến đã phủ lên đôi mắt nàng.
Cố Thậm Vi sững người, chớp mắt một cái, “Bị trúng tà rồi à?”
Nàng vừa dứt lời, thì trước mắt lại sáng bừng trở lại, bàn tay kia đã rời đi, Hàn Thời Yến giấu hai tay ra sau lưng, ho nhẹ một tiếng: “Vẫn là nói về Khang Dụ đi!”
Chỉ có trời biết, khi nhìn vào đôi mắt của Cố Thậm Vi, hắn căn bản không cách nào khống chế nổi biểu cảm trên mặt mình.
Cố Thậm Vi nói không sai, hắn thực sự trúng tà rồi! Trúng phải cái tà của Cố thân sự! Hắn thầm nghĩ, trên đời này làm gì có ai có thể chống lại cảm giác rung động khi tâm hồn đồng điệu?
Người trong cung nhiều như vậy, nếu tìm những ai tên có chữ “Khang”, chưa biết chừng có thể tìm được vài cái tên.
Nhưng người có thể giống hắn, đầu óc nhanh nhạy, lập tức khóa chặt vào cái tên Khang Dụ, ngoại trừ Cố Thậm Vi, chỉ e không còn ai khác.
Khang Dụ chính là Hoàng Thành sứ nhiệm kỳ trước, chết thảm ngay tại chức. Người kế nhiệm hắn, chính là Hoàng Thành sứ đương nhiệm hiện nay, Trương Xuân Đình.
“Bởi vì Trương đại nhân đột ngột xuất hiện, lập tức được phong làm Hoàng Thành sứ, nên trong dân gian mới có rất nhiều lời đồn, nói không chừng chính là Trương đại nhân đã g**t ch*t Khang Dụ để đoạt quyền.”
Cố Thậm Vi liếc nhìn Hàn Thời Yến đầy nghi hoặc: “Sao giờ ngươi cũng gọi là Trương đại nhân rồi? Trước kia chẳng phải ngươi gọi thẳng tên Trương Xuân Đình, mà hai người còn nhìn nhau là ghét à?”
Hàn Thời Yến nghẹn lời. thời thế khác xưa rồi.
Trước kia là tử địch Trương Xuân Đình, bây giờ là đại cữu huynh Trương đại nhân.
Thấy hắn không giải thích, Cố Thậm Vi cũng lười dây dưa ở mấy chi tiết vụn vặt này.
“Nếu đúng là Khang Dụ, vậy thì có thể liên kết hết thảy mọi chuyện lại với nhau rồi. Trước kia ta từng nghi ngờ tại sao Giang thái sư lại liều lĩnh sai khiến Lý Thường ám sát Quan gia? Tại sao lại vội vã đến mức đi trộm ngân khố để vá lỗ thủng? Ngay đúng thời điểm ấy, nhất định có người tố giác ông ta.”
“Vậy người đó là ai? Trước kia ta chưa nghĩ ra, giờ thì ta đã nghĩ tới rồi. Mười phần chắc chín chính là Hoàng Thành sứ đương nhiệm lúc đó, Khang Dụ.”
“Tại sao Khang Dụ lại phát hiện ra sơ hở? Hẳn là đã từ chỗ Phúc Nhã hắn tìm được đầu mối… Cái đầu mối ấy, chính là Hạ tri huyện, cữu cữu của Phúc Nhã.”
Cố Thậm Vi nói với giọng đầy chắc chắn.
“Để ta sắp xếp lại mọi chuyện từ đầu, xem có chỗ nào sơ hở thì bổ sung ngay.”
Hàn Thời Yến nghe nàng nói, khẽ gật đầu: “Được!”
“Năm đó Giang thái sư quả thực đã tự ý mở kho phát lương, điều động khoản ngân quỹ không nên đụng tới để cứu tế nạn dân. Còn về số tiền ấy có thực sự được dùng hết cho nạn lụt, hay là có chuyện tham ô gian trá xen vào, hiện giờ vẫn chưa thể kết luận.”
“Nhưng chúng ta có thể xác định, chuyện đó không chỉ một người nhúng tay vào. Tri huyện Trường Châu Hạ Trọng An, Lý Kinh Triết, Giang Tuần, Đào Nhiên, và cả Hồng thị ở Thương Lãng Sơn…”
“Không phải ai cũng trung thành tuyệt đối với Giang thái sư như Giang Tuần và Đào Nhiên đâu. Đa phần con người đều có tư tâm.”
“Và người thay lòng đổi dạ sớm nhất trong số đó chính là Hạ tri huyện Trọng An.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.