🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tề Vương đương nhiên là đã phát hiện ra manh mối, nếu không thì năm xưa cũng chẳng phái Mã Hồng Anh đi tìm Giang Tuần.

“Năm đó ở Tô Châu nhất định đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa.”

Cố Thậm Vi nghe Tề Vương lảm nhảm như vậy, chẳng biết phải nói sao.

Chẳng trách tên này tạo phản không thành! Nhìn cái đầu óc của hắn xem, nuôi bao nhiêu cao thủ giang hồ, cuối cùng cũng chỉ để làm cảnh! Nghe xem hắn nói gì kìa? “Kinh thiên động địa” là chuyện gì, ngươi nói rõ ra đi chứ!

Rõ ràng là chẳng biết gì hết!

Vẽ vời ra một màn “ngọc tỷ hóa chim sẻ” loè thiên hạ, kết quả giữa đường lại bị người khác nẫng tay trên!

Tính toán trăm phương ngàn kế phái người đến Tô Châu, rốt cuộc lại phát hiện cái gọi là “chuyện kinh thiên động địa”! Vậy thì giữ ngươi lại có ích gì?

Tề Vương quỳ đó, gông cùm trên người nặng nề khác thường, đè ép đến mức hắn gần như không thở nổi. Nhưng thứ khiến hắn khó chịu nhất không phải là gông xiềng, mà là cảm giác bị ánh mắt sắc bén của Cố Thậm Vi đâm thẳng vào người, như thể chỉ cần hơi sơ ý là sẽ bị ánh nhìn kia bắn thủng ngay tức khắc!

Tề Vương run lên một cái, vô thức muốn với tay lấy ống thăm quẻ, nhưng tay chỉ lắc lư được vài cái đã bất lực rũ xuống.

Giờ đây tay hắn bị khóa lại, mặc tù phục, ống thăm quẻ từng không rời người đã sớm chẳng thấy đâu.

Cố Thậm Vi thấy bộ dạng như vậy của hắn, trong lòng càng thêm tức tối.

Chẳng trách Tề Vương là vị “đại hiệp số trời an bài để gánh tội thay người”, đến cả chuyện hành thích Quan gia cũng dám gánh mà không hé răng nửa lời, cái bản lĩnh này so với Giang thái sư còn chẳng chống nổi một chiêu! Đã thế chi bằng để nàng tự mình thuật lại từ đầu tới cuối còn hơn.

Nghĩ đến đây, Cố Thậm Vi hạ quyết tâm, khinh bỉ liếc nhìn Tề Vương vô dụng kia một cái, rồi chắp tay thi lễ với Vương Nhất Hòa.

“Đại nhân, lời Tề Vương vừa rồi đã chứng minh lời chúng ta nói không phải là hư ngôn. Vụ án Phi Tước này quả thật còn nhiều uẩn khúc, kẻ đứng sau sai khiến Lý Thường hành thích Quan gia, không ai khác, chính là Giang thái sư!”

Ánh mắt Giang thái sư nhìn Cố Thậm Vi ngày càng âm trầm lạnh lẽo, chỉ là lần này ông ta không lập tức biện bạch, chỉ lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.

Cố Thậm Vi cũng chẳng hề giận dữ, ngược lại còn nhướng mày đầy ngạo nghễ.

Vì tập võ từ nhỏ, trên người nàng mang đầy khí chất anh hùng, chỉ cần hơi nhướng mày một chút đã khiến cả người toát lên vẻ ngang tàng kiêu ngạo.

“Thái sư không phản bác, là sợ lại bị vả mặt như lần trước hay sao?”

Nàng nói xong cũng chẳng đợi Giang thái sư mở miệng, liền tiếp tục chắp tay nói tiếp.

Nàng và Hàn Thời Yến đã sắp xếp rõ ràng toàn bộ sự việc, nhưng không ít người đang ngồi đây vẫn còn mơ hồ, nhất là vị Quan gia đang ngồi sau tấm bình phong kia.

“Trường Giang lũ lụt, Quan gia lệnh cho Thái sư tới Tô Châu cứu tế. Thái sư tự ý điều động ngân lương trong quốc khố, cùng quan viên Tô Châu là tri huyện Trường Châu Hạ Trọng An, Giang Tuần, Lý Kinh Triết và Đào Nhiên cấu kết với nhau, việc vận chuyển do Hồng thị ở Thương Lãng Sơn phụ trách. Đây chính là khởi nguồn tai họa.”

“Tri huyện Hạ Trọng An lấy việc này uy h**p Thái sư, ép ông ta phải sắp xếp để Lý Thường và cung nữ Phúc Nhã vốn là một đôi huynh muội được vào cung, có ý đồ tương lai đưa nữ nhi của mình nhập hậu cung.”

“Khi đó, Khang Dụ giữ chức Hoàng Thành sứ đang điều tra sai phạm của Thái sư ở Trường Châu. Nhờ quen biết Phúc Nhã, hắn có thư từ qua lại với Hạ Trọng An, và biết được trong tay Hạ tri huyện có ba trang sổ sách bị xé rách.”

“Sau khi Thái sư phát hiện chuyện này, đầu tiên là sai người b*p ch*t cung nữ Phúc Nhã, rồi nói với ca ca của nàng, chính là Lý Thường rằng nàng ấy bị Quan gia hại chết, nhằm xúi giục Lý Thường nhân lễ sắc phong Thái tử mà hành thích Quan gia để báo thù cho muội muội.”

“Một màn này đúng lúc bị Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư là Vương Thân bắt gặp, hai người vội vã rời đi, trong lúc hoảng loạn đánh rơi một viên ngọc khắc hoa thủy tiên.”

Khi Cố Thậm Vi nhắc đến viên ngọc thủy tiên ấy, nàng rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Giang thái sư ở bên cạnh chợt trở nên dồn dập.

Quả nhiên, Giang thái sư không hề hay biết về sự tồn tại của viên ngọc thủy tiên ấy.

Cố Thậm Vi không để tâm đến phản ứng của ông ta, lại tiếp tục nói: “Để tránh sau đó Vương Thân lần ra mối liên hệ giữa Lý Thường và ông, Thái sư câu kết với Phó đô kiểm điểm còn lại là Viên Hoặc. Viên Hoặc giả vờ bị gãy chân, để Vương Thân trực đúng vào ngày xảy ra vụ án Phi Tước.”

“Vụ án Phi Tước, là tội lớn thứ hai mà ngươi phạm phải, vì muốn ngăn cản Khang Dụ tiếp tục điều tra, vì muốn Thái tử sớm đăng cơ, vì muốn che giấu tội trạng của ngươi.”

“Sau khi hành thích thất bại, ngươi xúi giục Thái tử khuyên Quan gia đừng truy xét thêm nữa, tránh cho triều đình chao đảo. Ngươi lại sai người g**t ch*t Vương Thân, rồi ngụy tạo một bức thư máu nhận tội của hắn.”

“Chỉ vì tư lợi cá nhân của ngươi, mà phụ thân ta Cố Hữu Niên, cùng những trung thần nghĩa sĩ sẵn lòng vì Quan gia mà liều thân, toàn bộ đều chết vào ngày hôm đó.”

“Giang thái sư, trước những sinh mạng đẫm máu như vậy, ngươi chưa từng có lấy một chút hối hận trong đêm dài hay sao?”

Khi Cố Thậm Vi nói những lời này, trong giọng mang theo chút run rẩy.

Kẻ sát nhân thường chẳng biết hối hận, ngược lại, chỉ có thân nhân những người bị hại là ngày ngày tự giày vò bản thân…

Giá mà ta mạnh mẽ hơn một chút…

Giá như khi ấy có kéo cũng phải kéo được phụ thân rời khỏi Biện Kinh…

Giá như…

Ánh mắt nóng bỏng của Cố Thậm Vi như muốn thiêu đốt người, khiến Giang thái sư cảm thấy không được tự nhiên, bèn lảng tránh nhìn đi nơi khác, quay đầu về phía cửa. Chỉ liếc mắt một cái đã thấy ba nhi tử còn lại đang đứng nơi đó, từng người một đều thấp thỏm bất an nhìn về phía mình.

Ánh mắt của Giang thái sư quét qua gương mặt cả ba, cuối cùng dừng lại trên người con trai út, Giang Tứ Lang.

Ông ta không nói gì, lại quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Thậm Vi, mở miệng lạnh lùng: “Cố đại nhân nói chuyện cũng phải có chứng cứ.”

Cố Thậm Vi cười khẩy một tiếng: “Dĩ nhiên là có chứng cứ. Nếu không có chứng cứ, hôm nay ta và Hàn Thời Yến cũng chẳng đứng ở nơi này.”

Nói rồi, nàng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Thời Yến.

Hàn Thời Yến khẽ gật đầu, từ tay Trường Quan bên cạnh nhận lấy một chiếc khay, dâng lên trước mặt Vương Nhất Hòa.

“Phúc Nhã và Lý Thường là huynh muội, mà cữu cữu của họ chính là tri huyện Trường Châu Hạ Trọng An. Văn thư hộ tịch ghi chép việc họ nhập cung, chính là vật chứng.”

“Khang Dụ đang điều tra Giang thái sư, mà Hạ Trọng An là người biết chuyện, trong tay còn nắm giữ chứng cứ… Trước đó thư tay của Khang Dụ có thể làm bằng.”

“Đồng thời còn có một mảnh sổ sách bị xé lấy từ tay Hạ Trọng An, cùng với viên ngọc thủy tiên mà Vương Thân đã nhặt được.”

Vương Nhất Hòa nhìn qua, cầm lấy viên ngọc thủy tiên kia lên xem xét, như thể chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Ông ta lập tức đứng bật dậy, bước nhanh về phía sau tấm bình phong. Hành động đột ngột ấy khiến mọi người trong điện đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Ngay cả Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến cũng không kìm được mà trao đổi ánh mắt, trong lòng đã mơ hồ dấy lên vài phần suy đoán.

Xem thần sắc của phủ doãn Khai Phong Vương Nhất Hòa, e rằng ông ta đã phát hiện điều gì từ viên ngọc ấy.

Chỉ là, viên ngọc này rốt cuộc có gì đặc biệt, đến nỗi khiến ông phải đích thân vào bên trong hỏi ý Quan gia?

Phía sau tấm bình phong vang lên những tiếng thì thầm, nhưng giọng nói quá nhỏ, hoàn toàn không thể nghe rõ.

Hàn Thời Yến khẽ dịch bước, nhẹ nhàng vỗ lên vai Cố Thậm Vi, trao cho nàng một ánh mắt trấn an.

Cố Thậm Vi bình ổn lại tâm thần. Tuy vừa rồi trên công đường khí thế ép người, nhưng thực ra trong tay họ vẫn thiếu bằng chứng then chốt chính là bản sổ sách kia.

Giờ phút này, bọn họ chẳng qua chỉ là hổ giấy chọc một cái là thủng, vẫn còn đang chờ Tống Vũ tự dâng đầu đến cửa!

Vương Nhất Hòa không nấn ná lâu phía sau bình phong, chẳng bao lâu sau đã quay lại, vẻ mặt khôi phục như thường, đặt viên ngọc trở lại trong khay.

Như thể việc ông ta rời đi khi nãy chẳng qua chỉ là vì… mắc tiểu.

Vương Nhất Hòa vỗ mạnh bàn công đường, “Chát!”, gõ một tiếng khiến mọi người giật mình: “Có nhân chứng không?”

Cố Thậm Vi gật đầu: “Có.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.