Cố Thậm Vi vừa nói, lại chưa vội mời nhân chứng ra mà tiếp tục thuật lại vụ án.
“Khang Dụ vừa chết, chẳng còn ai kiên quyết cắn chặt không buông Giang thái sư nữa. Nhưng ngươi làm chuyện mờ ám, trong lòng vẫn thấp thỏm, lo sợ Hạ tri huyện lại trở mặt.”
“Thế là nghĩ ra một kế mượn dao giết người. Ngươi âm thầm gửi mật tín cho Quan ngự sử, tố cáo tri huyện Trường Châu Hạ Trọng An. Hạ Trọng An vừa chết, ngươi lại lo ba trang sổ sách còn sót rơi vào tay kẻ khác, nên phái Viên Hoặc xuống Giang Nam.”
Cố Thậm Vi ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Hòa đang ngồi trên công đường: “Viên Hoặc thân là Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư, vốn phải chịu trách nhiệm bảo vệ các quý nhân trong cung.”
“Thế mà hắn lại mượn danh nghĩa Thái hậu để đi Giang Nam, trên đường còn dùng lời ngon ngọt lừa gạt, lấy đi ba trang sổ sách mà hai ái nữ của Hạ tri huyện mang theo bên người.”
“Chỉ là trên đường xảy ra sơ suất. Hai tiểu thư nhà tri huyện gặp phải thủy phỉ, Viên Hoặc tuy giết sạch bọn chúng, nhưng lại không phát hiện còn một kẻ may mắn thoát chết.”
“Người đó, chính là tên sát nhân điên loạn mấy ngày trước từng gây chấn động Biện Kinh. Vì sao hắn lại giết Viên Hoặc, chắc mọi người cũng đã rõ.”
“Xin các vị hãy nghĩ kỹ mà xem, vì sao hắn không giết sớm, cũng chẳng giết muộn, mà lại đợi đến khi Viên Hoặc cùng Tề Vương đạt thành thỏa thuận, mới ra tay sát hại?”
Nói đến đây, Cố Thậm Vi liếc nhìn Giang thái sư bằng ánh mắt châm chọc:
“Thái sư hẳn cũng rõ rồi chứ? Mưu sát diệt khẩu, chiêu này ngài quả thật đã dùng đến mức xuất thần nhập hóa!”
“Xin phủ doãn đại nhân cho truyền nhân chứng, Lục Dực cô nương ở ngõ Phù Dung, cũng là thứ nữ của Hạ Trọng An.”
Vương Nhất Hòa khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn về phía đám đông.
Từ sớm ông đã chú ý tới, trong đám người ấy, khác hẳn với những bá tánh vạm vỡ như trâu, bụng no rảnh rỗi đến chỉ biết xem trò vui, cô nương Lục Dực ấy chẳng khác nào một mỹ nhân da bọc xương, còn bên cạnh nàng ta, chính là bà chủ kỹ viện ở ngõ Phù Dung, Ứng Phù Dung.
Ứng Phù Dung vận một bộ y sam màu hồng nhạt, tuy là một bà chủ kỹ viện, nhưng nhìn qua lại còn diễm lệ phong tình hơn cả hoa khôi Lục Dực vài phần.
Ứng Phù Dung không ngẩng đầu, dìu Lục Dực chậm rãi bước lên công đường, rồi cẩn thận đỡ nàng quỳ xuống.
Chỉ vài bước ngắn ngủi như vậy, mà trên trán Lục Dực đã lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như sắp ngất lịm đến nơi.
“Nô gia Lục Dực, tham kiến phủ doãn đại nhân.”
“Cung nữ Phúc Nhã cùng Ngự đới Lý Thường, là biểu ca biểu muội xa của ta. Khi còn nhỏ họ mất phụ mẫu, hai huynh muội nương tựa nhau mà sống. Phụ thân của Lý Thường là người trong giang hồ, quanh năm luyện võ trong môn phái, nên ít khi qua lại với chúng ta.”
“Phúc Nhã từ nhỏ đã sống trong nhà ta. Ngày bọn họ lên kinh, ta còn ra tận bến thuyền tiễn họ lên đường.”
“Phụ thân từng nói, sẽ đưa ta và tỷ tỷ tiến cung tuyển tú, đến khi cần giúp đỡ, có thể tìm đến Phúc Nhã và Lý Thường.”
Lục Dực nói tới đây, khuôn mặt hơi ửng hồng, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp.
Cố Thậm Vi trông thấy thầm kêu không ổn, Lục Dực cô nương này e là mệnh bạc hồng nhan, chỉ sợ chẳng còn sống được bao lâu nữa.
“Phụ thân đưa cho ta và tỷ tỷ mỗi người một túi gấm đeo bên người. Chính là cái túi đó đã bị Viên Hoặc cướp đi.” Nói tới đây, Lục Dực cười khổ một tiếng: “Đáng hận là ta lại bị Viên Hoặc mê hoặc, còn tưởng hắn là kẻ chân tình thật lòng.”
“Hắn thường hỏi ta về trận lũ năm đó, còn hỏi nhiều người và việc ở Trường Châu. Khi ấy ta còn ngỡ hắn vì thương ta nhớ quê, nên mới trò chuyện như vậy.”
“Giờ nghĩ lại, thì ra khi ấy hắn chỉ đang dò xét ta, xem phụ thân có từng tiết lộ chuyện gì cho ta biết hay không.”
“Đáng tiếc.” Lục Dực siết chặt nắm tay, oán hận nhìn về phía Giang thái sư đang đứng bên cạnh, “Đáng tiếc là phụ thân ta chưa từng nói với tỷ muội chúng ta những chuyện này. Có lẽ cũng bởi vì chúng ta không biết gì cả, nên mới có thể sống lay lắt đến tận hôm nay.”
“Tuy không rõ phụ thân năm xưa đã nhúng tay vào chuyện gì, nhưng ta vẫn nhớ rõ năm đó có trận lũ lớn.”
Lục Dực nhớ lại chuyện xưa, ho khẽ mấy tiếng, nàng vội vàng đưa khăn lên che miệng, khi bỏ khăn xuống, trên đó đã loang lổ một mảng đỏ tươi.
Nàng cũng chẳng để tâm, chỉ thản nhiên lau đi vết máu trên khóe môi, sau đó ném thẳng chiếc khăn xuống dưới chân Giang thái sư. Lại ho mấy tiếng nữa, lần này máu trực tiếp trào ra khỏi miệng nàng, bắn lên mũi giày của Giang thái sư.
Vì Cố Thậm Vi và Ngô Giang rời đi vội vàng, Giang thái sư không mang giày quan mà chỉ đi một đôi giày vải mềm dùng để đi trong nhà, cổ thấp, hở mũi.
Máu tươi bắn thẳng vào đôi tất trắng, trông chói mắt kinh hồn.
Giang thái sư cúi đầu nhìn xuống, đồng tử co rút dữ dội, không kìm được lùi về sau mấy bước.
Ông ta nắm tay lại rồi buông, buông rồi lại nắm, vậy mà không thốt được một lời nào.
“Năm đó lũ lụt, cả thành huyện Trường Châu bị nhấn chìm. Mẫu thân dẫn chúng ta lên chùa trên Ưng Sơn tránh nạn. Lương cứu tế của triều đình không đủ, lúc đầu phụ thân ta ngày nào cũng buồn rầu, khắp nơi toàn là người chết đói, chết bệnh.”
“Về sau mở kho phát gạo, chúng ta cũng không còn phải ra nấu cháo phát thiện nữa. Sau khi lũ qua, phụ thân ta mở một tiệm gạo, trong nhà bỗng dưng cũng dư dả tiền bạc. Ta còn hỏi ông, có phải được tăng bổng lộc rồi không.”
“Phụ thân ta không trả lời. Sau này ta mới hiểu ra, không thăng quan thì sẽ chẳng thể tăng bổng lộc.”
“Lý Kinh Triết, Giang Tuần và Đào Nhiên, đều là người huyện Trường Châu cả. Khi ta còn nhỏ, bọn họ vẫn thường xuyên lui tới nhà ta.”
“Giang Tuần là người cực kỳ chính trực, ở Trường Châu nổi danh là người thiện lương; Lý Kinh Triết thân thiết nhất với phụ thân ta, phu nhân của ông ta còn cùng mẫu thân ta mở tiệm chung. Phụ mẫu của Đào Nhiên thì đặc biệt quê mùa, mỗi lần đến nhà làm khách có thể ăn liền năm bát cơm trắng ba cái giò heo.”
“Nhà hắn tổ truyền có thuốc giả chết, phụ thân ta thường về kể với mẫu thân rằng: hôm nay Đào Nhiên lại chết rồi!”
Lục Dực nói xong, vẻ mặt lại có phần hoan hỉ.
Cố Thậm Vi tin rằng, khi nàng còn nhỏ thực sự đã trải qua một quãng thời gian vô cùng hạnh phúc, cho nên giờ nhớ lại, chốn chốn đều nhuốm màu ấm áp.
Chỉ là, hạnh phúc đó khi lớn lên mới nhìn rõ, lắm phần giả dối lẫn tanh máu.
“Kể từ khi phụ thân ta qua đời, bọn họ đoạn tuyệt lui tới với nhà ta. Trước kia ta không hiểu, còn viết thư cầu cứu bọn họ cứu phụ thân ta… Nhưng chưa từng nhận được một hồi âm nào. Giờ nghĩ lại, chủ nhân của bọn họ muốn phụ thân ta chết, thì một lũ chó như bọn họ làm sao dám đến gần chúng ta nữa?”
Nàng nói tới đây, sắc mặt lại sa sút, cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt lạ thường.
Một bên, Ứng Phù Dung thở dài một tiếng: “Đại nhân, những gì Lục Dực có thể nói, nàng đều đã nói rồi. Nàng không còn sống được bao lâu nữa, xin đại nhân cho phép ta đưa nàng sang bên kia nghỉ ngơi.”
Vương Nhất Hòa gật đầu, ra hiệu bằng mắt với Ngô Giang.
Nhưng Ngô Giang không hiểu, vẫn còn đang trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm vào Giang thái sư.
Vương Nhất Hòa hít sâu một hơi, lại đưa mắt ra hiệu.
Ngô Giang vẫn chẳng hiểu, gãi gãi đầu, vẫn tiếp tục nhìn Thái sư, như thể muốn dùng ánh mắt g**t ch*t người ta vậy.
Vương Nhất Hòa tức đến ngửa người ra sau, giận dữ quát: “Ngô Giang!”
Lúc này Ngô Giang mới hoàn hồn, “A a” mấy tiếng, lập tức đỡ lấy Lục Dực cô nương, đưa nàng sang một bên tựa vào tường ngồi xuống.
Hắn hành động nhanh như gió, làm xong việc lại quay về tiếp tục trừng mắt nhìn Giang thái sư, rồi bỗng sực tỉnh hét lên: “Thái sư, ngài thật sự quá tệ rồi đó! Đồ ác nhân như ngài, vậy mà trước đây còn có mặt mũi nói ta tội ác chồng chất cơ đấy! So với ngài, chẳng phải ta đây chính là Bồ Tát giáng trần sao?!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.