Trưởng tử nhà họ Giang quát lớn một tiếng, lập tức siết chặt cổ tay Lý Minh Phương bằng một lực cực mạnh.
Hắn thậm chí không hề gọi một tiếng “Tứ đệ muội”, mà trực tiếp xưng tên nàng ra.
Toàn thân Lý Minh Phương vốn đã run rẩy, như một sợi dây căng chặt sắp đứt. Giờ bị hắn tóm lấy như thế, thân thể chao đảo, nghiêng ngả về phía trước, suýt chút nữa ngã đập bụng dưới vào bậc cửa.
Cố Thậm Vi kinh hãi thất sắc, lập tức bắn người như tên rời dây, gần như dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mà lao về phía Lý Minh Phương.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, Giang thái sư từng nói với nàng rằng Lý Minh Phương đã mang thai…
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay Cố Thậm Vi chạm được vào người Lý Minh Phương, nàng đã thấy thân hình gầy guộc kia ngã thẳng vào một vòng tay ấm áp.
Cố Thậm Vi khựng lại, thu tay về, đứng yên tại chỗ.
Người ôm lấy Lý Minh Phương, hai tay run rẩy không ngừng, đầu vùi sâu vào cần cổ nàng.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, mà mọi người xung quanh đều tim đập thình thịch, những tiếng hô hoán thất thanh vang lên không dứt.
Chỉ trong khoảnh khắc hít thở, nam tử kia đã ngẩng đầu lên, kéo Lý Minh Phương về phía sau mình: “Đại ca…”
Giọng hắn khàn khàn, cổ họng như bị đờm nghẹn lại, khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh.
Lúc này, hai mắt trưởng tử nhà họ Giang đỏ rực, toàn thân cuồn cuộn giận dữ:
“Giang Tứ Lang! Ngươi có nghe thấy ả nữ nhân tốt đẹp của ngươi đang nói gì không?! Đến nước này rồi, ngươi còn không chịu bỏ thê sao?! Ta đã sớm cảnh báo ngươi, môn không đăng, hộ không đối, Lý Minh Phương không phải là người xứng đôi với ngươi!”
“Ngươi nhìn lại đi! Ngươi thà quỳ từ đường, tuyệt thực để cưới nàng về. Vậy mà bây giờ, Giang gia ta còn chưa bị định tội, nữ nhân này đã vội vàng đạp ngươi xuống hố rồi. Giờ ngươi đã thấy rõ chưa?!”
Trong mắt trưởng tử nhà họ Giang lấp lóe nước mắt, hắn nắm chặt cánh tay Giang Tứ Lang, như muốn móng tay mình đâm sâu vào da thịt đối phương:
“Ngươi đối với Lý Minh Phương một lòng một dạ, nhưng ngươi nhìn nàng xem! Nếu nàng có một phần tình cảm với ngươi, thì hôm nay nàng đã không đứng ở nơi này!”
“Giang Tứ Lang!”
Đôi môi Giang Tứ Lang run rẩy không thôi, hắn há miệng rồi lại ngậm, ngậm rồi lại há, nhưng nửa chữ cũng không thốt ra được.
Thế nhưng hắn cũng không nhúc nhích, chỉ dang rộng hai tay, kiên quyết che chở Lý Minh Phương sau lưng.
“A Quân, tránh ra đi, ta không sao đâu. Nơi này là công đường, hắn không dám làm gì ta cả.”
Giọng nói Lý Minh Phương vang lên từ phía sau Giang Tứ Lang, giọng nàng dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút run rẩy. Nhưng bên trong lại chứa một sức mạnh khiến mọi người đều nghe rõ ràng không sót một chữ.
“Chính vì ta còn lương tâm, nên ta mới đứng tại đây.”
Nói xong, ánh mắt nàng dừng lại trên người Cố Thậm Vi. Mũi Cố Thậm Vi chợt cay xè, nàng khẽ lắc đầu với Lý Minh Phương.
Nhưng Lý Minh Phương chỉ mỉm cười dịu dàng với nàng, nàng đưa tay lau khóe mắt, từ sau lưng Giang Tứ Lang bước ra, kiên định đi về phía công đường.
Lúc ngang qua Cố Thậm Vi, bước chân nàng khựng lại trong chốc lát:
“Nếu là Thập Thất nương, nhất định cũng sẽ đứng tại công đường này.”
“Ta, Lý Minh Phương, tuy xuất thân không hiển hách, nhưng dòng tộc ta mấy mươi đời tổ tiên, chưa một ai không thanh bạch trong sạch, cốt cách cương trực. Tổ phụ ta từ nhỏ đã dạy ta rằng: Làm người có thể không thịt, không gấm, không quan, không lợi. Nhưng tuyệt đối không thể không có đức.”
“Nếu ai làm ra chuyện trái với lương tâm, thẹn với liệt tổ liệt tông, vậy thì xin hãy tự mình treo cổ trước cửa từ đường để tạ tội!”
“Nếu không thể làm được, thì từ nay về sau, cả đời này, kiếp này, kiếp sau… cũng đừng nhận là người họ Lý nữa.”
Lý Minh Phương vừa nói, vừa từng bước tiến về phía trước. Lúc này, nàng đã đi đến trước mặt Giang thái sư. Nàng hít sâu một hơi, rồi mới ngẩng mắt nhìn lên công gia khiến nàng vẫn luôn khiếp sợ.
“Thân thể ta yếu đuối, không biết võ nghệ, nơi đây bất cứ ai chỉ cần dùng chút sức cũng có thể b*p ch*t ta. Ta rất sợ, cũng đã nghĩ đến hậu quả khi mình đứng ở đây. Từ nay về sau, ta không còn mặt mũi nào gặp A Quân nữa.”
“Ba năm trước, thật ra ta đã lén đến bãi tha ma tìm rồi.”
Lý Minh Phương vừa nói, vừa cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Giang thái sư:
“Năm đó Thập Thất nương của chúng ta mới chỉ mười ba tuổi, vẫn còn là một tiểu cô nương thích ăn kẹo. Nàng luôn thích mạnh mẽ, đêm Thượng Nguyên ở Biện Kinh, các lầu cao ngắm đèn hoa đều đã bị quan lại quyền quý chiếm hết.”
“Ta nói nếu như ta cũng có thể đứng trên cao mà ngắm pháo hoa thì tốt biết bao. Thế là Cố Thậm Vi cõng ta. Ta cao hơn nàng, nặng hơn nàng.”
“Nàng cõng ta nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, chỉ để giúp ta thực hiện một mong ước nho nhỏ.”
“Mẫu thân và đệ đệ nàng đều đã mất, phụ thân thì quanh năm trong cung, chẳng mấy khi trở về. Người nhà họ Cố đối xử với nàng chẳng ra gì, khắp nơi ức h**p, gây khó dễ cho nàng. Dù nàng giỏi võ, nhưng có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ không có trưởng bối che chở.”
“Đêm đứng dưới ánh pháo hoa ấy, ta đã thề sẽ luôn bảo vệ nàng, mặc cho từ lúc chúng ta quen nhau, vẫn luôn là nàng bảo vệ ta.”
“Ta đã tìm khắp nơi trong bãi tha ma, máu chảy lênh láng, nhớp nhúa dính đầy đế giày. Mùi tanh của máu, mùi hôi thối của xác chết cứ xộc thẳng vào mũi. Ta bò rạp dưới đất tìm kiếm khắp nơi… Thò tay ra chạm phải là x*c th*t thối rữa, là xương cốt đen sẫm, là giòi bọ đang lúc nhúc…”
“Nàng là một cô nương tốt như thế, thấy chuyện bất bình là rút đao tương trợ. Dù chỉ là một con chó hoang, nàng cũng sẵn lòng nhường cho nó chiếc bánh bao thịt của mình.”
“Ta ghê tởm đến mức muốn nôn. Cho đến bây giờ, ta vẫn thường mơ thấy mình đứng giữa núi xác sông máu. Bàn tay ta vẫn cảm thấy nhớp nháp khó chịu. Khi ấy, ta sợ hãi biết bao, cũng run rẩy y như bây giờ.”
“Nhưng ta vẫn nghĩ… mười ba tuổi, liệu Cố Thậm Vi có sợ không?”
“Chỉ vì chúng ta là những kẻ nhỏ bé chẳng ai đoái hoài, là những con người mềm lòng sống bình thường… mà các người, những kẻ đứng trên cao, có thể vì lợi ích của bản thân mà tùy tiện chà đạp, xóa sạch chúng ta sao? Mẫu thân nàng đã mất, phụ thân nàng chẳng làm gì sai…”
“Thậm chí các người còn chưa điều tra rõ ràng, đã vội vàng biến nàng thành cô nhi. Mà nàng thì sao? Khi ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nàng đâu có làm gì sai! Rốt cuộc là nàng phạm phải tội lỗi tày trời gì, mà khiến các người nhất định phải giết nàng cho bằng được?!”
“Ngày đầu tiên ta không tìm được nàng, ta đã nguyện cầu với trời cao, mong rằng Cố Thậm Vi chưa chết, có một vị Kim Tiên nào đó đã đến cứu nàng đi rồi.”
“Nhưng đến ngày thứ hai, ta lại không nhịn được mà tiếp tục đi tìm. Ta sợ mình chưa kịp đưa nàng về nhà… để nàng phải đơn độc nằm lạnh lẽo giữa bãi tha ma ấy. Ta sợ nàng sẽ sợ…”
Lý Minh Phương càng nói càng xúc động, những người đến xem náo nhiệt xung quanh không ít, lúc này cũng không kìm được mà bật khóc nức nở.
Mắt Cố Thậm Vi đỏ hoe. Những chuyện này, trước đây Lý Minh Phương chưa từng nói với nàng.
Từ sau khi trở về Biện Kinh, nàng vẫn luôn bận điều tra án, chưa có lấy một lần thật sự ngồi xuống mà nói chuyện tử tế với Lý Minh Phương.
Nàng đang nghĩ như vậy, thì bên cạnh bỗng có thêm một người. Hàn Thời Yến không biết đã đứng bên nàng từ lúc nào. Hắn chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đứng kề sát bên nàng.
“Công gia… Khi người sai Lý Thường đi hành thích Quan gia, căn bản người chưa từng nghĩ đến sẽ gây hại cho bao nhiêu người phải không? Cũng chưa từng nghĩ sẽ có biết bao người như Cố Thậm Vi nhà tan cửa nát, đúng không? Dù có nghĩ, thì người cũng hoàn toàn không để tâm, phải chăng?”
“Thứ người quan tâm, từ đầu đến cuối, chỉ có chính mình.”
“Giống như việc người lấy ta ra để uy h**p Cố Thậm Vi, muốn nàng từ bỏ việc tiếp tục điều tra… Đến nước này rồi, người vẫn tự cao cho rằng chúng ta chẳng là gì cả, chỉ là những con kiến mà thôi…”
“Trái tim người hoàn toàn không có một chút hối hận nào. Kẻ mà người đã hại đến mức mồ côi, người mà người đã từng g**t ch*t một lần, giờ đang đứng ngay trước mặt người, vậy mà thứ người nghĩ đến lại là chơi cờ với nàng, rồi hạ độc giết nàng.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.