Hắn vốn nghĩ, Viên Hoặc đã chết, chết rồi thì chẳng còn ai đối chứng, hắn chỉ cần tùy tiện bịa ra một cái cớ là có thể qua mặt được mọi người.
Thế nhưng lời của Cố Thậm Vi lại khiến hắn bừng tỉnh.
Tề Vương là người thế nào? Tính tình do dự, lưỡng lự. Việc quyết định vào tháng Ba năm ngoái, đến tháng Ba năm nay làm được đã là nhanh rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến hắn vừa nghe lời Viên Hoặc lập tức treo cổ viết giấy nhận tội? Đương nhiên là vì hắn đã thấy thỏ mới chịu thả chim ưng!
Có khi nào Viên Hoặc đã đưa thuốc giả chết cho hắn rồi? Hoặc cũng có thể là đã cho Quận chúa Vân Châu uống rồi?
Nếu đúng là như vậy… thì lý do hắn nghĩ sẵn ban nãy không thể dùng nữa. Hắn không thể nói là mình chưa từng đưa thuốc cho Viên Hoặc, càng không thể vờ như không biết Viên Hoặc nghe từ đâu ra chuyện có thuốc giả chết.
Nếu không… hắn sẽ lập tức bị vả mặt y như Giang Nhị Lang thôi!
Đào Nhiên há miệng đến ngẩn người, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hâm mộ đám văn nhân, ôi chao, giờ mà hắn có cái đầu xoay được như chong chóng thì tốt biết mấy!
Nhưng đáng tiếc, hắn không có.
“Đào đại nhân, câu hỏi này khó trả lời đến vậy sao? Nếu không thì mời quản gia của ngài ra đây nói giúp một lời. Ta có nghe nói, quản gia trong phủ của ngài vốn xuất thân hào tộc, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do ông ấy phụ trách, không có việc gì là không biết cả.”
Trong lòng Đào Nhiên như có một lỗ hổng lớn bị xé toạc ra.
Cố Thậm Vi, cái người này… Lần đầu hắn không hiểu được ẩn ý của nàng, thì lần thứ hai nàng “tốt bụng” mà vạch trần luôn, còn cố ý chỉ rõ thân phận của quản gia kia. Thật đúng là một “người tốt”!
Quản gia trong phủ hắn, chính là người từng làm quản gia trong phủ của Phó đô kiểm điểm Vương Thân.
Bản thân hắn xuất thân hàn vi, phụ mẫu đều là nông dân áo vải, cả nhà ăn nói cử chỉ đều rất thiếu quy củ, bởi vậy sau khi làm quan ở kinh thành, hắn thu nhận không ít gia nô, hạ nhân cũ từ các phủ đệ khác. Chuyện trong phủ long xà hỗn tạp như vậy, nào phải hắn không biết có rủi ro?
Nhưng kẻ không có gốc gác, không có gia thế chống lưng, chẳng phải đều phải dựa vào cách ấy để sinh tồn sao?
Nếu là chuyện bình thường, hắn dĩ nhiên tin rằng Vương quản gia sẽ không phản chủ. Nhưng hôm nay Cố Thậm Vi đang làm gì? Nàng đang thay chủ cũ Vương Thân của lão nô kia rửa lại án cũ đó thôi!
Đào Nhiên nghĩ vậy, trong lòng chợt lạnh toát, hắn “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, dập đầu thật mạnh về người sau bình phong.
“Quan gia… thuốc giả chết của Viên Hoặc, đích… đích thực…”
Lời Đào Nhiên đến đây thì nghẹn lại, cả người run lên, thấy “người tốt bụng” Cố Thậm Vi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ghé sát vào nói nhỏ: “Đích thực làm sao? Đào đại nhân không nói rõ được à?”
Đào Nhiên trừng mắt đỏ hoe nhìn Cố Thậm Vi, tay nắm lấy chuôi đao cũng đang run lẩy bẩy.
Hắn đang nghĩ… nếu bây giờ rút đao ra thì sao…
Nhưng hắn chỉ nghĩ thôi, rồi lại từ bỏ.
Đầu óc hắn không đấu lại được Cố Thậm Vi, đấu khẩu cũng không thắng nổi nàng, đến cả việc liều mạng chém giết cũng không địch lại nàng.
Thật sự là…
Đào Nhiên vừa nghĩ, vừa giơ tay lên định vỗ mạnh vào đầu mình để tự sát, nhưng tay còn chưa chạm đến trán đã bị Cố Thậm Vi chặn lại.
Ngay cả chết cũng không được chết!
Đào Nhiên như ngã quỵ, buông một tiếng thở dài chán nản: “Viên Hoặc lấy được viên thuốc ấy… đúng là từ chỗ ta. Mỗi lần ta sửa lại phương thuốc đều chỉ luyện hai viên, một viên dùng thử, một viên giữ lại làm bản lưu. Nhưng lần gần nhất… ta luyện ra ba viên.”
“Một viên ta đã uống, một viên để trong hộp thuốc ở nhà, còn một viên… ta đưa cho Viên Hoặc.”
Cố Thậm Vi tặc lưỡi hai tiếng, đắc ý liếc mắt nhìn Giang thái sư.
Thế nhưng Giang thái sư lại chẳng mảy may dao động, cứ như thể không hề quen biết Đào Nhiên vậy.
Tại sao? Ông ta không sợ Đào Nhiên sẽ khai ra mình sao?
Cố Thậm Vi nghĩ vậy, lập tức nắm lấy thời cơ, tiếp tục truy vấn:
“Vì sao ngươi phải đưa thuốc cho Viên Hoặc? Ngươi và Viên Hoặc đều là Phó đô kiểm điểm của Điện Tiền tư, chỉ có một người có thể bỏ được chữ ‘phó’ đó. Ngươi không sợ hắn lấy thuốc giả chết ấy dâng lên Quan gia sao?”
“Ta còn nhớ rất rõ, Đào đại nhân từng nói muốn dâng thuốc lên Quan gia để đổi lấy tiền đồ mà.”
Đào Nhiên lập tức nuốt ngược câu “ta và Viên Hoặc là bạn tri kỷ” vào trong bụng, “người tốt bụng” kia lại một lần nữa đoán trúng trước ý định của hắn.
Bình thường hai người bọn họ vốn tránh điều tiếng mà tuyệt không qua lại, lại còn đang tranh giành cùng một chức vị… Hắn mà giao phương thuốc tổ truyền cho Viên Hoặc mới là chuyện lạ!
“Ta…”
Đào Nhiên không biết nên đáp thế nào, dứt khoát nói:
“Viên Hoặc đúng là thay người khác mà giao dịch với Tề Vương. Ta mang ơn người kia nặng như núi, cho nên khi Viên Hoặc tìm ta xin thuốc giả chết, ta không có cách nào thoái thác, đành phải đưa cho hắn.”
“Đào mỗ đã nói hết lời, Cố đại nhân không cần phí tâm tư vào ta nữa. Tuy ta xuất thân quê mùa, nhưng vẫn hiểu rõ cái gì gọi là ân tình nặng hơn trời.”
Cố Thậm Vi nhướng mày: “Nặng hơn trời? Còn nặng hơn cả Quan gia hay sao?”
Một câu, giết người mà đâm thẳng vào tim.
Cả người Đào Nhiên run lên, giật mình nhìn về phía người sau bình phong, cuối cùng thân mình phủ phục sát đất, sống chết cũng không chịu ngẩng đầu.
Thì ra Giang thái sư sở dĩ không hề tỏ ra hoảng loạn, là bởi ông biết chắc Đào Nhiên tuyệt đối sẽ không phản bội mình.
Đó cũng chính là lý do vì sao Viên Hoặc phải chết, mà Đào Nhiên thì không cần chết.
“Cố đại nhân cả một đêm nay ép hỏi không dứt. Lão phu tuổi cao sức yếu, thật sự nghe không nổi màn xướng hí của lớp trẻ nữa rồi.”
“Nếu ngài có chứng cứ gì chứng minh lão phu lấy trộm tiền lương trong quốc khố, hoặc là sai khiến Lý Thường ám sát Quan gia… thì cứ việc một lần đưa ra hết đi. Còn viên ngọc đó, không biết Cố đại nhân định chứng minh nó là vật của lão phu bằng cách nào?”
“Vài năm trước, kinh thành từng rộ lên trào lưu thủy tiên, không biết bao nhiêu người ở Biện Kinh dùng loại ngọc khắc hình hoa ấy làm trang sức. Theo như lão phu nhớ, mình chưa bao giờ đánh mất viên ngọc nào cả.”
“Còn cuốn sổ sách trong tay họ Hồng ở Thương Lãng Sơn kia, cho dù trang rời là thật, vậy lão phu xin hỏi: bản đầy đủ của cuốn sổ ấy đâu?”
“Nếu quả thật lão phu có tội tày trời, nhất định sẽ không chối cãi.”
Vừa nói, vẻ mặt Giang thái sư vừa lộ rõ nỗi đau bị sỉ nhục oan uổng, thần sắc như thể gió thổi là ngã, mong manh đến mức sắp vỡ vụn.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Cố Thậm Vi bỗng thấy bản thân, Hàn Thời Yến cùng Ngô Giang, ba người bọn họ trông chẳng khác nào đang cố tình chèn ép một trung thần lão thành, như thể kẻ địch không phải là đại gian thần, mà là lương thần bị oan.
Trà lâu năm, quả thật vị khác biệt.
Nàng đã biết, Giang thái sư từ đầu đến giờ đều chỉ tiếp chiêu chứ không ra đòn. Giờ đây, rốt cuộc cũng đến lúc ông ta xuất chiêu.
Không ngờ lão hồ ly ấy lại luôn âm thầm quan sát bọn họ, và nhận ra ngay: nàng và Hàn Thời Yến vốn chỉ là hổ giấy. Về viên ngọc và cuốn sổ sách kia, quả thật bọn họ không nắm chắc được.
Trong lòng Cố Thậm Vi hơi hoang mang, nhưng mặt ngoài vẫn vững vàng như cũ.
“Giang thái sư đừng vội. Giờ chúng ta đã bắt được Giang Nhị Lang cùng Phó đô kiểm điểm Đào Nhiên, chẳng mấy chốc sẽ đến lượt ông thôi.”
Nàng vừa dứt lời, liền quay sang chắp tay với Vương Nhất Hòa: “Đại nhân, hạ quan xin phép triệu thêm một nhân chứng…”
Câu nói còn chưa kịp dứt, ngoài cửa đã truyền tới một giọng nói quen thuộc:
“Ta… ta là nhân chứng.”
Con ngươi Cố Thậm Vi bỗng co rút lại, nàng gần như không dám tin mà quay đầu nhìn về phía cửa lớn.
Thấy trong đám dân chúng đang vây xem trước điện, một con đường nhỏ bị chen chúc được mở ra, một nữ tử mặt mày tái nhợt, bước chân nặng nề, từng chút từng chút đi về phía công đường.
Giữa đám người vạm vỡ, nàng càng lộ vẻ gầy guộc yếu ớt, dường như chỉ cần một va chạm là sẽ bị ép gãy. Thế nhưng trong đôi mắt kia, lại toát lên sự kiên định không thể lay chuyển.
“Ngươi điên rồi sao? Lý Minh Phương!”
***
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.