Tống Vũ nhất định sẽ xuất hiện.
Ngay từ khi nàng nhận lấy quyển sổ từ tay nhà họ Hồng ở Thương Lãng Sơn, nàng đã thấu hiểu sâu sắc rằng mình sẽ phải đối mặt với một ngọn núi cao đến nhường nào.
Hôm nay, ngọn núi cao ấy sắp bị san phẳng, chỉ còn thiếu nhát cuốc cuối cùng trong tay nàng. Nàng không có lý do gì để không đến.
Cố Thậm Vi thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Vũ, người cũng đang mang vẻ nghi hoặc như nàng.
“Hoàng Thành tư truy tìm tung tích Tống Vũ trở về Biện Kinh, không phải là mò kim đáy biển. Trong tay chúng ta có một chuỗi Phật châu của ngươi, dưới trướng ta có một người tên là Kinh Lệ. Kinh Lệ từ chuỗi Phật châu đó ngửi ra được mùi phấn son lẫn lộn, người kia nếu không phải là kẻ lão luyện trong chốn hoa lệ, thì ắt hẳn là người trong thanh lâu.”
“Chúng ta truy theo Tống Vũ từ Tô Châu trở về Biện Kinh, đến khi phát hiện truy lầm người, liền nghiêm mật canh phòng tất cả những kẻ khả nghi ra vào Biện Kinh.”
“Thế nhưng lại chẳng phát hiện được gì. Điều đó chỉ có thể chứng tỏ một khả năng: người nọ vốn thường xuyên lui tới giữa Tô Châu và Biện Kinh. Mà Ứng chưởng quầy đây ngươi lại vừa khéo phù hợp với khả năng thứ hai ấy.”
Dù sao thì Lục Dực cũng là người do Ứng Phù Dung mua từ Tô Châu về. Nàng thường đến nơi đó chọn mua y phục, trang sức, thậm chí tuyển chọn tân nhân. Mười hai hoa khôi nương tử ở ngõ Phù Dung, kỳ thực đâu chỉ có mười hai người.
Thời gian của một vị hoa khôi chỉ kéo dài trong vài năm, lúc nào cũng có người mới thay thế người cũ.
Cố Thậm Vi nói tới đây, bất giác lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó khi trông thấy Ứng Phù Dung.
“Ngày ấy Quan ngự sử chết trong phòng của Lục Dực, Hoàng Thành tư và Ngự Sử đài cùng lúc kéo đến. Ngươi khi ấy nhìn ta bằng ánh mắt đầy phức tạp, đối mặt với ta và Hàn Thời Yến thì cứ muốn nói lại thôi.”
“Sau khi án mạng xảy ra, ngươi cũng đến rất nhanh. Nhưng khi ấy lại là lúc ngõ Phù Dung đông khách nhất, mà Phù Dung lâu nơi ngươi ở thì lại là tửu lâu nằm ngoài đầu hẻm, cực kỳ ồn ào.”
“Sau khi Lục Dực hét lên, ngoài bọn ta xông vào thì hai tiểu viện sát bên là nơi ở của các hoa khôi không ai nghe thấy mà qua xem, cho thấy họ căn bản chẳng nghe được tiếng động. Bọn họ không hay biết gì, nhưng ngươi ở xa lại đến nhanh như vậy.”
“Ngươi luôn dõi theo Quan ngự sử, muốn nhân lúc đêm đó ông ấy đến ngõ Phù Dung để giao sổ sách cho ông ấy, phải không? Sau khi ông ấy chết, ngươi lại do dự không biết có nên giao quyển sổ ấy cho Hàn Thời Yến… Cuối cùng từ bỏ.”
Ứng Phù Dung nghe đến đây, khẽ thở dài: “Đúng vậy, ta nghĩ rằng đêm đó là thời cơ tốt nhất.”
“Nhưng không ngờ, Quan ngự sử lại đột ngột chết đi. Ta muốn giao cho Hàn đại nhân, nhưng khi đó ngươi cứ nhìn chằm chằm không rời, ta không đoán ra được suy nghĩ của ngươi, lại không dám mạo hiểm giao chứng cứ cho người của Hoàng Thành tư.”
Ứng Phù Dung nói tới đây, không khỏi cảm khái, nếu sớm biết có hôm nay…
Hôm đó nàng nên lập tức giao sổ sách cho Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, thì cần gì phải vòng vèo quanh co suốt ngần ấy thời gian mới khiến chân tướng sáng tỏ?
Chỉ là sai một niệm.
Cố Thậm Vi nghe xong, trong lòng cũng dâng lên muôn phần cảm thán.
Nàng nào biết, thì ra ngay khi mới trở lại Biện Kinh, nàng đã gặp Tống Vũ rồi.
Chỉ là một lần lỡ, đã thành ngần ấy tháng ngày.
Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu lúc ấy nàng không bám theo Hàn Thời Yến quá chặt, liệu Ứng Phù Dung có phải đã sớm giao quyển sổ trong tay cho Hàn Thời Yến rồi hay không…
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Cố Thậm Vi cũng trở nên vi diệu.
Có điều, nếu từ sổ sách mà lần ra, thì bọn họ đã không thể lần tới được Tề Vương rồi…
Trong cõi u minh, tất cả đều là sự an bài tốt nhất.
Nàng khẽ lắc đầu, ánh mắt lướt qua Giang thái sư, lại nhìn sang Đào Nhiên đang sững sờ đứng một bên.
“Ta nói cho ngươi một bí mật: trong tay Tề Vương, vốn không hề có viên thuốc giả chết nào làm bằng chứng cả.”
Nếu như thật có viên thuốc giả chết ấy, thì hắn đã sớm đưa ra giao cho Hàn Thời Yến, rồi trình lên cho Vương Nhất Hòa từ lâu rồi.
Vụ án thuế ngân có thể trở thành vật chứng, đóng đinh tội trạng của Giang thái sư, nhưng kẻ này xảo quyệt giảo hoạt, giỏi nhất là ngụy biện! Phải thêm một chiếc đinh nữa mới được, khiến ông ta không còn một khe hở nào để giãy giụa.
Kia chẳng phải Đào Nhiên còn đang đứng chình ình ở đây sao? Hắn chính là nhân chứng sống duy nhất của vụ án thuế ngân.
Lý Kinh Triết và Giang Tuần đều đã chết cả rồi.
Đào Nhiên vụt một cái bật dậy từ dưới đất, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Cố Thậm Vi trước mặt, đầu ngón tay run bần bật chỉ về phía nàng.
Dáng vẻ ấy, quả thực có thể hình dung giận dữ đến mức tóc dựng mũ bay. Hắn vốn là võ tướng xuất thân chốn thôn dã, tính tình thô lỗ cục mịch, lúc này cơn giận bốc lên đầu, liền xắn tay áo, hằm hằm muốn động thủ, đột ngột vung một quyền đánh thẳng về phía Cố Thậm Vi.
“Ngươi giỡn mặt với ta à! Ông đây bị ngươi hại chết mất thôi…”
Mọi người xung quanh bị tình cảnh bất ngờ ấy dọa đến mức hét toáng lên.
Chẳng trách họ hoảng sợ, thân hình Đào Nhiên cao lớn vạm vỡ, lại là nam tử, mà Cố Thậm Vi thoạt nhìn tựa như người giấy, chỉ một trận gió thổi qua cũng bay mất, quyền kia nếu đánh trúng vào đầu nàng, e là não nàng cũng bị đánh nát ra ngay tại chỗ.
Gã đại hán đang cõng con thấy vậy, vội vàng đưa tay nhấc đứa trẻ khỏi vai, ôm chặt vào lòng.
Đứa nhỏ không kịp phản ứng, bỗng chốc thấy trước mắt tối sầm, liền quẫy mạnh đôi chân trắng trẻo non nớt, hét lên: “Cha! Cha chưa tắm! Thối quá!”
Giọng trẻ con trong trẻo, lời nói lại ngây thơ buồn cười khiến ai nấy phì cười, thế nhưng Đào Nhiên thì cười chẳng nổi, chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, hơi thở nghẹn ngào, toàn thân không thở nổi.
Cố Thậm Vi vừa rồi còn đứng đó như bao cát chờ hắn đánh, chẳng biết từ khi nào đã lặng lẽ xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Đôi bàn tay trắng nõn thon dài của nàng lúc này đang nhẹ nhàng bóp chặt cổ hắn, không chút tốn sức. Hắn cảm nhận rõ ràng được những vết chai sạn trên tay nàng, đó không phải là bàn tay của một thiếu nữ khuê các, mà là bàn tay của một người luyện kiếm, từng giết không biết bao nhiêu mạng người.
Không giống hắn, kẻ nửa đường học võ theo lối tạp kỹ, thiếu nữ trước mặt này, e rằng ngay từ trong bụng mẹ đã bắt đầu luyện kiếm rồi.
Tuy tuổi nàng nhỏ hơn hắn, nhưng thời gian luyện võ chưa chắc đã ít hơn hắn, huống hồ còn có thiên phú kinh người đến vậy.
Hắn đang lấy trứng chọi đá.
Với võ công cao cường như của Cố Thậm Vi, việc nàng chịu đứng đây kiên nhẫn đưa ra từng bằng chứng, đã là nể mặt bọn họ lắm rồi.
Chỉ cần nàng muốn, nàng hoàn toàn có thể trực tiếp giết sạch kẻ thù của mình đang đứng ở đây…
Cơn giận ngút trời của Đào Nhiên bỗng chốc tan biến, lý trí lập tức trở về.
Hắn quả thực là ông Thọ treo cổ, tự tìm đường chết!
“Người khác chưa thấy thỏ chưa buông ưng, nhưng đó là Tề Vương, chỉ cần rút được thẻ Thượng Thượng, ngươi bảo hắn học chó sủa để được làm hoàng đế, hắn cũng sẽ sủa cho ngươi xem.”
“Ngươi thân là chó săn của Giang thái sư, vậy mà lại chẳng hiểu gì về đồng loại của mình cả.”
Mặt Đào Nhiên đỏ bừng, đột ngột quay sang nhìn Giang thái sư, thấy ông ta giờ đây già nua vô cùng, như cây đại thụ đã mục, chỉ một cơn gió thổi qua là ngã gục.
Dựa núi đã đổ, hắn còn vùng vẫy để làm gì?
Còn Tề Vương, đột nhiên bị mắng là “chó” cũng không khỏi đưa tay gãi mũi. Quả thực, hắn không hề có viên thuốc giả chết nào trong tay. Khi xưa, lúc Viên Hoặc nói sẽ cứu nữ nhi hắn, hắn vừa vặn rút được thẻ Thượng Thượng, thế là tin tưởng không chút nghi ngờ…
Khi ấy cũng chẳng thấy gì, nhưng lúc này thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình như nhìn kẻ ngốc, Tề Vương bỗng cảm thấy da mặt mình như bốc cháy.
Hắn bỗng nhiên rất muốn rút thẻ bói lần nữa… nhưng e rằng trong ống thẻ của hắn, sẽ chẳng còn quẻ Thượng Thượng nào nữa.
Cố Thậm Vi phủi phủi lớp bụi không hề tồn tại trên tay, nhìn Đào Nhiên nói:
“Ngươi, cùng với Lý Kinh Triết và Giang Tuần, nghe theo lệnh của Giang thái sư mà bí mật chuyển dời số thuế ngân kia, đem những thỏi vàng trong rương đổi thành đá, rồi cố ý đánh đắm thuyền, để nó chìm xuống đáy Vận Hà, đúng không?”
Đào Nhiên đưa mắt uể oải nhìn thoáng qua Giang thái sư, cuối cùng khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thái sư từng cứu mạng mấy người bọn ta, chúng ta chỉ muốn báo ân cho ông ấy. Ta cũng không ngờ, Giang Tuần vì áy náy trong lòng, mà tự giày vò đến chết.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.