“Thái sư, xin thứ tội. Đến nước này rồi, có giấu giếm cũng vô ích.”
Đào Nhiên mang theo vẻ áy náy, bước đến trước mặt Giang thái sư: “Bao năm nay, tuy ta không tự dày vò mình như Giang Tuần, không thể vượt qua khúc mắc trong lòng, nhưng hôm đó, chính ta là người tận mắt chứng kiến binh lính dưới trướng mình bị cuốn vào xoáy nước rồi biến mất không thấy tung tích.”
Người đi thuyền đều biết, khi thuyền đắm sẽ tạo ra xoáy nước, giống như một cái miệng lớn, nuốt người vào trong.
Hắn đã sớm chuẩn bị, nên mới thoát được kiếp nạn ấy, nhưng vẫn có không ít binh sĩ theo hắn áp tải mà phải vùi thây nơi suối vàng.
Hắn cũng là người, những binh lính đó là những kẻ từng cùng hắn vào sinh ra tử, nay đều bỏ mạng, trong lòng hắn nặng như đá đè, không thể nào nguôi.
“Không sao.”
Một lúc lâu sau, Giang thái sư mới thấp giọng nói.
Ông ta “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, đầu đập mạnh xuống sàn: “Thần có tội!”
“Là thần sai lại càng sai, tội đáng muôn chết.” Giọng Giang thái sư trầm thấp, nhưng ngữ điệu lại vô cùng bình thản.
Sau lưng ông, Giang Đại Lang đang đứng trước cửa, rốt cuộc không nhịn được nữa, lảo đảo lao lên, “phịch” một tiếng cũng quỳ xuống bên cạnh Thái sư, òa khóc nức nở: “Quan gia, quan gia! Phụ thân thần cũng vì bách tính Đại Ung mới mở kho phát lương thôi mà!”
“Lúc ấy nạn đói quá mức nghiêm trọng, lương cứu tế của triều đình hoàn toàn không đủ, nên người mới tự ý quyết định!”
“Cầu xin người niệm tình phụ thân thần vì công bỏ tư, mà tha thứ cho ông ấy một lần!”
Cố Thậm Vi nghe vậy bật cười, giọng đầy giễu cợt, cắt lời Giang Đại Lang: “Giang Đại Lang ngươi cho rằng, hành thích Quan gia, đánh cắp ngân thuế, tàn sát cả nhà họ Hồng ở Thương Lãng Sơn… những tội tày trời ấy đều có thể tha thứ sao?”
“Đừng lấy cái gọi là ‘vì nước vì dân’ ra làm tấm màn che tội nữa!”
Cố Thậm Vi nói đoạn, khom người chắp tay về phía sau tấm bình phong: “Quan gia yêu dân như con, nếu Giang thái sư thật sự hoàn toàn vô tư, chỉ một lòng muốn cứu tế nạn dân, thì hoàn toàn có thể cấp tốc tấu lên xin chỉ mở kho phát lương.”
“Lùi một vạn bước, cho là lúc ấy gấp gáp đến mức không kịp bẩm báo, thì cũng có thể sau khi phát lương lập tức đến tự thú nhận tội!”
“Người một lòng vì dân… sao lại hại chết người vô tội? Một lòng vì dân… sao lại tàn sát cả một gia tộc? Đừng làm nhục bốn chữ ‘một lòng vì dân’ nữa!”
Giang Đại Lang há hốc miệng, nghẹn lời.
Hắn còn định kể thêm công lao của Giang thái sư bao năm qua, thì Hàn Thời Yến bên cạnh đã đứng dậy.
“Nhưng trong sổ sách lại không viết như vậy.” Giọng Hàn Thời Yến lạnh lùng vang lên.
Cố Thậm Vi nghe tiếng quay sang nhìn, thấy hắn không biết từ khi nào đã nhận lấy quyển sổ từ tay sư gia, xem qua toàn bộ rồi.
“Sổ sách không hề nói vậy. Có thể Giang thái sư đúng là từng mở kho cứu người, nhưng đồng thời cũng lợi dụng thời điểm giá gạo tăng vọt do thiên tai để tay không bắt sói, vơ vét một món lợi lớn! Giang Đại Lang, đừng nói ngươi không biết chuyện này.”
Hàn Thời Yến vừa nói, vừa giao lại sổ sách cho sư gia, sư gia đưa cho Vương Nhất Hòa, Vương Nhất Hòa lại lần nữa đứng dậy, đem quyển sổ đó dâng vào sau bình phong.
Đám đông đang xem náo nhiệt lúc này mới bừng tỉnh khỏi cơn mê man.
Họ vừa nghe thấy gì? Nghe thấy Giang Đại Lang gọi “Quan gia”!
Lẽ nào Quan gia đã đến?! Đại đường phủ Khai Phong lập tức sôi sục!
Vương Nhất Hòa “bốp” một tiếng đập mạnh mộc đường, đám sai dịch cầm gậy trấn uy cũng lập tức “thình thịch thình thịch” nện gậy xuống sàn.
Công đường tức khắc trở nên tĩnh lặng như tờ.
Cố Thậm Vi quay đầu nhìn về phía sau bình phong, thấy bóng người sau đó đã đứng dậy, chỉ trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn thấp thoáng thấy một vạt áo đỏ rực của bộ triều phục Hoàng thành tư.
Quan gia đã rời đi.
Cố Thậm Vi đưa mắt nhìn sang Giang thái sư. Giang thái sư dường như đã liệu trước tất cả, ông thở ra một hơi thật dài, đưa tay vuốt nhẹ mái đầu của Giang Đại Lang đang khóc đến tê tâm liệt phế quỳ bên cạnh mình.
“Đại Lang, đừng khóc nữa, đúng là phụ thân đã sai rồi.”
Nhưng Giang Đại Lang lại càng khóc to hơn: “Đều là lỗi của con, đều là lỗi của con! Nếu không phải năm đó con làm quan gây ra lỗ hổng lớn trong ngân khố, cần có người bù đắp, thì phụ thân người cũng chẳng cần liều mình đánh đổi cả thanh danh một đời, làm ra chuyện như vậy…”
“Đều là lỗi của con! Là con hại phụ thân, là con hại Giang gia, là con tội đáng muôn chết!”
Giang thái sư lại chỉ khẽ lắc đầu.
“Không phải lỗi của con. Từ lúc Ngũ đệ con mất, ta đã phát thệ trước linh đường: sẽ không để con cái mình phải chịu thêm tổn thương nào nữa.”
Nghe đến đây, sống mũi Cố Thậm Vi bất giác cay xè.
Hàn Thời Yến đưa tay lên, khẽ vỗ vỗ vào vai nàng: “Không để con cái mình có chuyện… thì có thể để con cái nhà người khác gặp chuyện hay sao?”
“Quan gia đã đi rồi, Thái sư không cần tiếp tục diễn nữa. Mục đích của ông hôm nay chẳng phải đã đạt được rồi sao? Giờ còn nói lời nhân nghĩa đạo đức, chỉ khiến người ta chê cười mà thôi.”
Giang thái sư đối mắt với Hàn Thời Yến, thoáng căng thẳng, nhưng rất nhanh lại buông lỏng. Ông liếc nhìn Giang Tứ Lang vẫn đang đứng trước mặt Lý Minh Phương, rồi lập tức thu ánh mắt về.
Ông biết rõ tâm tư của mình căn bản không thể che giấu nổi Hàn Thời Yến.
Nhưng đây là ván cờ cuối cùng của ông – một “dương mưu”, ông tin chắc rằng, cho dù Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi có nhìn thấu, cũng sẽ không vạch trần.
…
Chờ thu xếp xong cho Lý Minh Phương và Giang Tứ Lang, lại giải hết độc trong người, thì trời cũng gần sáng.
Bầu trời bỗng đổ cơn mưa phùn lất phất, khiến trái tim đang hỗn loạn bỗng chốc trở nên an yên.
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến sóng bước đi trên con phố vắng. Đá xanh lát đường thấm nước mưa càng trở nên sẫm màu, bước chân giẫm lên thi thoảng phát ra tiếng “bộp” nho nhỏ. Phố xá vắng lặng không một bóng người, ngay cả tiếng mõ canh đêm cũng chẳng nghe thấy.
“Cảm ơn huynh, Hàn Thời Yến.”
Cố Thậm Vi cứ nghĩ bản thân có muôn ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng, điều nàng muốn nói nhất, lại chỉ có câu này.
“Không cần cảm ơn. Đây là chức trách của Ngự sử. Nếu nàng muốn về báo tin cho phụ mẫu, ta sẽ bảo Trường Quan chuẩn bị xe ngựa, chờ nàng dưới chân núi.”
Hàn Thời Yến nhìn thiếu nữ bên cạnh, trong lòng dâng lên trăm mối cảm xúc.
Chính mắt hắn đã chứng kiến Cố Thậm Vi hao tốn biết bao tâm lực, cuối cùng mới rửa sạch oan khuất cho phụ thân, khiến sự thật được đưa ra ánh sáng.
Hắn vì nàng mà vui mừng, cũng vì nàng mà cảm thấy tự hào khôn xiết.
Nhưng… vụ án đã kết thúc, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, có lẽ Cố Thậm Vi sẽ rời khỏi Biện Kinh.
“Ngày mai, sư huynh, Thập Lý và Tiểu Cảnh… tất cả chúng ta cùng đi, huynh cũng đi cùng nhé.”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa quay đầu nhìn sang Hàn Thời Yến: “Căn nhà gần phủ huynh, ngày mai cùng đi xem đi. Ta đã quyết định… sẽ mua lại nó.”
Giọng Hàn Thời Yến nhẹ như gió thoảng: “Được.”
Hắn vừa đáp lời, vừa nhìn thẳng vào mắt nàng.
Trong đêm mưa yên tĩnh, bốn bề trống trải không một bóng người, chỉ có thiếu nữ khoác áo đỏ rực rỡ, đứng đó cùng hắn dưới màn mưa.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra chiếc cổ trắng ngần với đường nét duyên dáng động lòng người.
Cố Thậm Vi của đêm nay lấp lánh rạng ngời, nhưng cũng khiến người ta xót xa khôn nguôi. Từng lời từng chữ mà Lý Minh Phương thốt ra trên công đường, như từng nhát dao sắc lạnh rạch vào tim hắn, đau đến nỗi lòng bàn tay cũng se thắt lại.
“Ta vẫn luôn nghĩ… giá như sớm quen biết nàng thì tốt biết bao.”
Giá như trước khi xảy ra cuộc vây giết ở bãi tha ma, ta đã quen biết nàng… thì khi đó, ta đã có thể chắn trước mặt nàng rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.