Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, cả người Giang Tứ Lang như gầy đi một vòng.
Trước đây, hắn là tiểu công tử của thế gia vọng tộc, được nuông chiều từ nhỏ, mắt mọc trên đỉnh đầu, cằm xưa nay chưa từng cúi xuống đất, cả con người phóng túng tiêu dao, chẳng vướng bụi trần.
Mà trước đó, điều khiến Tứ công tử nhà họ Giang đau đầu nhất, chẳng qua cũng chỉ là chuyện người nhà không đồng ý để hắn cưới Lý Minh Phương.
Giờ đây, tuy vẫn còn chút rụt rè, nhưng hắn lại như thể trưởng thành sau một đêm, khí chất toàn thân cũng thay đổi hẳn.
Hàn Thời Yến đưa mắt nhìn về phía Cố Thậm Vi như để hỏi ý, thấy nàng khẽ gật đầu.
Tuy trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể cùng nàng đi xem nhà mới, nhưng vẫn ôn hòa nói một câu: “Được.”
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn khẽ chuyển, quay sang Giang Tứ Lang bảo: “Ngươi đợi ở đây một lát.”
Hàn Thời Yến nói rồi liền nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Thậm Vi, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo trở lại trong phòng.
“Khanh Khanh, ta tóc tai rối bời, không tiện đến Khai Phong phủ. Chi bằng Khanh Khanh giúp ta chải đầu được chăng?”
Cố Thậm Vi sững người tại chỗ, thiên hạ này sao lại có kẻ mặt dày đến thế!
“Gọi ai là Khanh Khanh? Hàn ngự sử đã bị người đoạt xác rồi sao?”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa hừ lạnh một tiếng, trông thấy mái tóc hắn vẫn còn ướt rượt, lại hừ thêm một tiếng, đột ngột vỗ nhẹ một chưởng vào lưng Hàn Thời Yến.
Hàn Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854082/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.