“Chờ chuyện ở Biện Kinh xử lý xong, ta sẽ cùng nàng đến Thục Trung. Nơi ấy có thần y, có thể chữa khỏi cho nàng.”
Toàn thân Cố Thậm Vi cứng đờ, cảm thấy khí huyết trong người phút chốc dâng trào, xông thẳng l*n đ*nh đầu.
Nàng ngây người đứng tại chỗ, người vừa rồi còn ngoan ngoãn ngồi yên để nàng lau tóc, lúc này đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Lần này Cố Thậm Vi không hất người ra nữa, tay nàng vẫn còn cầm chiếc khăn khô vừa dùng để lau tóc.
Trên chóp mũi là hương thơm nhàn nhạt quen thuộc của người trước mặt. Lần đầu tiên nàng cảm thấy vòng tay của người này rộng lớn đến vậy, lồng ngực cũng dịu dàng đến không tưởng, chẳng phải cái lạnh lẽo mà nàng từng nghĩ, mà là như nắng ấm mùa đông, như suối nước nóng giữa ngày tuyết rơi.
“Cố Thậm Vi, ta thật lòng yêu nàng. Dù sống lâu hay ngắn, dù là trần gian hay hoàng tuyền, ta đều tin rằng chúng ta sẽ có ngày đầu bạc răng long.”
“Cố thân sự không sợ trời, không sợ đất, người dám lật lại cả án sắt được Quan gia đích thân chỉ định, người từng bò ra khỏi núi xác biển máu, có can đảm cùng Hàn mỗ kề vai chiến đấu thêm một trận nữa không?”
“Giống như nàng tin rằng đời này ta sẽ không bao giờ khom lưng trước ai, ta cũng tin trên đời này không gì có thể đánh gục được nàng, nàng là thiên hạ đệ nhất.”
Khóe mắt Cố Thậm Vi đã ửng đỏ, giọng nàng có chút nghẹn ngào, mang theo vài phần mũi nghẹt.
“Nói quá rồi! Còn thiên hạ đệ nhất gì chứ, da mặt dày của huynh lại bắt đầu thổi phồng rồi đấy! Huynh bảo huynh không khom lưng mà ban nãy suýt bị ta quật gãy lưng!”
Hàn Thời Yến nghe vậy, không biết nên khóc hay cười, khẽ cúi đầu, đem mặt vùi vào tóc nàng.
“Nàng nói sao cũng đúng! Cố thân sự của ta, đừng suy nghĩ vì người khác nữa, chỉ cần nghĩ cho bản thân nàng thôi là được.”
“Chẳng phải nếu nàng vừa ý ta thì nên vác ta về phủ, rồi cưỡng ép làm phu quân luôn sao? Dù sao thì chúng ta cũng là phản diện nổi tiếng thiên hạ, muốn cạo đầu muốn diệt môn, đã là người như vậy, sao lại không thể hành xử dữ dằn một chút?”
Cố Thậm Vi nghẹn họng, thì ra Hàn ngự sử lại là người thế này sao?!
“Ban nãy Trường Quan quả thực lắc cho đầu huynh hỏng luôn rồi!”
Hàn Thời Yến bật cười khẽ: “Từ ngày gặp Cố thân sự, đầu óc ta ngày một hỏng hơn, nàng bảo ta phải làm sao mới được?”
Mặt Cố Thậm Vi lập tức đỏ bừng, trong đầu không nhịn được mà hiện lên chồng tranh vẽ nàng từng thấy trong chiếc hộp kia.
Từng bức từng bức, xem ra Hàn Thời Yến thực lòng yêu nàng đã rất lâu rồi.
Nàng còn đang nghĩ ngợi, thì cảm giác hai người bất chợt kéo giãn khoảng cách. Hàn Thời Yến nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực, mái tóc sau khi được nàng lau vẫn còn hơi rối, cả người trông vẫn ướt sũng, yết hầu còn đọng lại vài giọt nước chưa khô.
Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc.
“Nếu thật sự vô phương cứu chữa, thì Hàn Thời Yến vẫn muốn cưới Cố Thậm Vi làm thê tử.”
“Ta sẽ không tuẫn tình, cũng không sa sút. Ta sẽ mang theo thanh kiếm của nàng, tiếp tục con đường chúng ta từng đi, trừ gian nịnh, trợ thanh minh.”
“Dùng trọn đời này làm công đức, chỉ để kiếp sau được gặp lại nàng. Mỗi một kiếp đều đến được ngày đầu bạc.”
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Cố Thậm Vi cảm thấy tim mình đập loạn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cả đời nàng không phải người giỏi nói những lời mềm mỏng ngọt ngào, chút ít miệng lưỡi ngọt ngào mà nàng có, sớm đã dùng hết để lấy lòng cấp trên Trương Xuân Đình.
Sau khi biết đó là sư huynh của mình, đến cả chút ngọt đó cũng chẳng còn.
“Mấy người ở Ngự Sử đài đúng là ai nấy đều giỏi miệng lưỡi! Hàn ngự sử, huỳnh nhìn thử xem ta có nổi da gà không này!”
Hàn Thời Yến sớm đã đoán trước phản ứng của nàng, ánh mắt vẫn cháy bỏng không rời, không cho nàng chút cơ hội nào để né tránh.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ngự Sử đài cũng muốn mang nữ tử mình yêu về nhà, nhưng khổ nỗi ta không đánh lại nàng, đành phải tự dâng mình tới cửa, phiền Cố thân sự ngài… vác ta về vậy!”
Cố Thậm Vi nghiêng đầu, không dám nhìn hắn, khẽ lẩm bẩm: “Đúng là đ* h** s*c không biết xấu hổ!”
Hàn Thời Yến bật cười khẽ, “Vậy nên, Cố thân sự, chúng ta cùng nhau đến Thục Trung nhé.”
Cố Thậm Vi không đáp lời, chỉ lặng lẽ dùng ngón tay khẽ vuốt dọc theo chuôi kiếm, mà Hàn Thời Yến cũng không giục nàng.
Thực ra, chỉ cần lúc này Cố Thậm Vi ngẩng đầu nhìn là có thể thấy rõ gương mặt hắn đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Trời mới biết trong một khắc vừa rồi, hắn đã dốc hết mọi lời tình ngọt ngào mà mình có thể nghĩ ra để thốt nên.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ mình lại có thể nói ra những lời như thế… Thật sự là xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Thế nhưng, tuy ngượng ngùng đến chết đi sống lại, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy sung sướng.
Phụ thân nói đúng, chỉ cần có thể cưới được Cố Thậm Vi, thể diện thì tính là gì?
Hắn còn đang miên man nghĩ ngợi, chợt thấy Cố Thậm Vi bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, cất giọng: “Huynh đã trêu vào ta, thì đừng mong có đường lui nữa. Đã vậy thì huỳnh —”
Lời còn chưa dứt, đã bị một cái ôm thật chặt cắt ngang: “Vĩnh viễn không hối hận.”
Khóe môi Cố Thậm Vi khẽ cong lên, lần này tay nàng rời khỏi chuôi kiếm, nhẹ nhàng vòng lấy eo Hàn Thời Yến.
Chỉ chớp mắt sau đó, nàng lại đột ngột đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng, giọng lắp bắp vừa thẹn vừa giận: “Còn không mau uống canh gừng đi! Ai đi trước ai còn chưa biết đâu! Đến lúc đó ta không muốn ôm hũ tro cốt của huynh mà rong ruổi giang hồ đâu!”
Hàn Thời Yến chẳng hề giận, lập tức nâng chén canh gừng trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
“Ta cảm thấy mình đã khỏi hẳn rồi. Bởi vì vừa được uống linh đan diệu dược hiệu quả nhất thế gian.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngậm miệng cho ta!”
Dù miệng mắng như thế, nhưng nàng vẫn đưa tay lên thử chạm vào trán hắn, quả nhiên đã đỡ sốt, cả người nhìn qua tinh thần phơi phới, trông cứ như vừa nuốt một viên thuốc đại bổ, giờ có khi nâng cả Ngự Sử đài lên rung ba trận cũng không khó.
Hàn Thời Yến thấy thế, lập tức giơ tay làm động tác “ngậm miệng”, ra sức đè nén khóe môi sắp nhếch lên của mình.
Cố Thậm Vi nhìn nghẹn họng, hừ lạnh một tiếng: “Không phải nói là muốn đi xem nhà sao? Còn đứng ở đây chờ ấp trứng à?”
“Ta cũng muốn ấp lắm, nhưng trứng thì…”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, đã bị một thanh kiếm chưa tuốt vỏ dí thẳng vào miệng, Cố Thậm Vi vừa thẹn vừa giận trừng mắt lườm hắn, xoay người bước thẳng ra cửa như chạy trốn, miệng còn hô to: “Thập Lý tỷ!”
Hàn Thời Yến nhìn bóng dáng nàng bỏ chạy, ánh mắt dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
Hắn thật sự muốn vẽ tranh, đem từng nét từng thần thái của Cố Thậm Vi, khắc sâu vào trong lòng mình.
“Thập Lý tỷ, cùng ta đi xem nhà đi!”
Thập Lý nhìn gương mặt đỏ bừng của Cố Thậm Vi, lại quay sang nhìn Hàn Thời Yến theo sau nàng, đôi mắt chớp chớp đầy nghi hoặc.
Thấy Hàn Thời Yến khẽ gật đầu, Thập Lý nở nụ cười vui vẻ, “Căn nhà đó ta với Tiểu Cảnh từng lén đi xem qua, diện tích vừa vặn, không biết tốt hơn phủ cũ của Cố gia bao nhiêu lần. Nếu có thể ở cạnh Hàn ngự sử, lại càng tuyệt vời hơn.”
“Cô nương cứ đi xem đi, Minh Phương cô nương vẫn đang ngủ, khi tỉnh dậy có ta ở đây cũng tiện hơn.”
Cố Thậm Vi ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu.
Nàng còn đang suy nghĩ, chợt thấy cửa phòng bên mở ra, Giang Tứ Lang bước ra với dáng vẻ uể oải, cúi đầu ủ rũ.
“Hàn ngự sử, có thể giúp ta… gặp phụ thân một lần không?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.