Cố Thậm Vi và Ngô Giang đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là nỗi đau không nói thành lời!
Cố Thậm Vi: Nếu biết trước, nàng đã chẳng nên cười nhạo hắn tiêu sạch bổng lộc chỉ để mua cái lồng chim kia!
Ngô Giang: Nếu biết trước, hắn đã ôm chầm lấy Ngụy Trường Mệnh mà kết nghĩa vườn đào rồi… chỉ là kết nghĩa vườn đào đã đủ người… mà hắn lại không nỡ bỏ Hàn Thời Yến với Cố Thậm Vi, vậy chẳng lẽ người bị đá ra là chính mình?
Hàn Thời Yến nhìn hai vị võ tướng mất chí khí trước mắt, đột nhiên cảm thấy không biết nên nói gì.
“Vẫn còn kịp. Tuy Lỗ Quốc Công không còn con cháu, nhưng phu nhân của ông ta vẫn còn. Bà ấy tuyệt đối không thể dễ dàng chấp nhận Ngụy Trường Mệnh đâu.”
Lời Hàn Thời Yến vừa dứt, lập tức cảm thấy eo mình bị siết chặt. Cố Thậm Vi thuần thục mà kéo lấy hắn, cùng với Ngô Giang, cả ba người như ngựa hoang đứt cương lao thẳng đến phủ Lỗ Quốc Công!
“Là thân thích bên ngoại của Ngụy Trường Mệnh, chúng ta phải đi chống lưng cho huynh ấy!”
Ngô Giang vừa chạy vừa hét, gió thổi méo cả miệng, tiếng nói bị cuốn mất phân nửa, nhưng Hàn Thời Yến vẫn cảm thấy tai mình ong ong không dứt.
Gần như chỉ trong chớp mắt, ba người đã chạy đến cổng phủ Lỗ Quốc Công, lúc này người đứng xem náo nhiệt khá đông.
Hàn Thời Yến âm thầm chỉnh lại búi tóc, đó là do Cố Thậm Vi đích thân búi cho, may mà vẫn chưa bung!
Đợi hắn chỉnh tề xong xuôi, đã thấy Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854085/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.