Ngụy Trường Mệnh nghẹn lời, trong chốc lát không biết phải làm sao cho phải.
Đứng phía sau hắn, lông mày Lý Tam Tư gần như sắp xoắn lại thành một mối, phiền chết đi được!
Hắn gần như có thể đoán trước, sau này mình chẳng những phải giúp Trương Xuân Đình quản lý Hoàng Thành tư, còn phải thay Ngụy Trường Mệnh trông nom phủ Lỗ Quốc Công, thậm chí còn phải chăm nom luôn cả tên hỗn thế ma vương đang ngồi trên cây cười toe toét, cười đến mức nướu cũng lộ ra kia…
Ba ngọn núi lớn đè đầu, Lý Tam Tư giơ tay lên, đè mạnh đầu Ngụy Trường Mệnh xuống!
Chỉ có như vậy, người ngoài mới không nhìn ra vẻ mặt ngốc nghếch chẳng chút chân thành kia của Ngụy Trường Mệnh. Có ai đời được huấn luyện mà đọc một đoạn nói như đang học thuộc bài trước mặt phu tử thế chứ?
“Nam tử hán đại trượng phu, có nước mắt cũng không dễ dàng rơi! Ngụy Trường Mệnh, mau thu nước mắt của ngươi lại!”
Giọng Lý Tam Tư đầy bi ai, hắn hận không thể tự mình diễn thay cho Ngụy Trường Mệnh!
Ngụy Trường Mệnh lập tức ngộ ra, thì ra là muốn hắn khóc… Nhưng hắn làm gì mà khóc nổi cơ chứ? Đang rối rắm thì bỗng cảm thấy sau lưng đau nhói, chắc chắn là Lý Tam Tư lấy kim đâm hắn rồi! Nhất định là dùng kim châm rồi! Đau muốn khóc luôn…
Đau quá đi mất! Cây kim này chẳng lẽ mọc gai rồi sao, sao mà chích đau dữ vậy!
Ngụy Trường Mệnh rất muốn rú lên một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn nổi, ngẩng đầu lên, ngay lập tức để lộ khuôn mặt đầy nước mắt cho toàn bộ mọi người nhìn thấy!
Cố Thậm Vi đang ngồi trên cây lập tức hưng phấn vung tay, giỏi quá! Ai mà không thấy Ngụy Trường Mệnh hiếu thảo cơ chứ? Người ta thậm chí còn chưa đứng trong linh đường, chỉ mới nhắc đến Lỗ Quốc Công thôi mà đã khóc thành người đầy nước mắt rồi!
Phu nhân Lỗ Quốc Công đứng đối diện quả nhiên đồng tử co rút lại, lửa giận trong lòng càng bốc cao hơn!
“Đồ con hoang hèn mọn! Ngươi bày trò khóc lóc gì ở đây…”
Cố Thậm Vi đang suy nghĩ, ánh mắt chợt lóe, nàng cùng Ngô Giang trên cây bên cạnh trao nhau một ánh nhìn, thời cơ đã đến! Không ra tay thì thật có lỗi với câu “phú quý đừng quên nhau”!
Hai người không hẹn mà cùng nhảy bổ xuống đất.
Hàn Thời Yến lại một lần nữa bị Cố Thậm Vi ôm ngang eo mà lôi theo, trong lòng vừa ngọt ngào vừa sầu muộn. Ngọt ngào là vì Cố Thậm Vi vẫn nhớ mang theo hắn, sầu muộn là vì màn phi thân lên xuống thế này đối với một vị Ngự sử tay trói gà không chặt như hắn mà nói thì… quá sức k*ch th*ch!
Ba người lớn như vậy cùng lúc đáp xuống đất, dù có là kẻ mù cũng không thể làm ngơ.
Cảm nhận rõ ánh mắt nóng rực của mọi người đồng loạt đổ dồn lên mình, lại thấy Ngô Giang cùng Cố Thậm Vi đã chuẩn bị sẵn sàng lao lên giúp Ngụy Trường Mệnh dằn mặt Lỗ Quốc Công phu nhân, Hàn Thời Yến chỉ biết thở dài một tiếng, vội vàng lên tiếng trước cả hai:
“Thánh chỉ đã ban, nếu không tuân, xin hãy tự cầu được trình bày với Quan gia. Nếu không, thì không còn đường lui nữa. Phu nhân nếu có điều gì bất bình, chi bằng sớm vào cung thì hơn.”
Giọng Hàn Thời Yến hoàn toàn không mang chút cảm xúc nào, hắn khẽ liếc mắt về phía tường viện.
Người trong tộc phủ Lỗ Quốc Công đang đứng xung quanh, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào xung quanh đã tụ lại một đám đông chen chúc, tầng tầng lớp lớp người đứng vây xem náo nhiệt.
Sắc mặt phu nhân Lỗ Quốc Công lúc này vô cùng khó coi. Lần trước ba người này xuất hiện trước mặt bà ta là ở Ngũ Phúc tự, khi ấy danh tiếng mà bà dày công gây dựng cả đời sụp đổ trong chốc lát, Thái hậu trong cung còn đặc biệt triệu bà vào cung trách mắng một trận.
Còn phạt bà phải ở nhà diện bích hối lỗi, bởi vì chuyện bà ta lén lút tư tình với tiểu quan trong xe ngựa mà truyền ra thì quả thực quá mất thể diện rồi.
“Chuyện nhà họ Từ chúng ta, mấy vị cũng quản quá rộng rồi đấy!” Phu nhân Lỗ Quốc Công cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng.
Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu: “Kế thừa tước vị đâu phải chuyện nhà, kháng chỉ lại càng không phải. Phu nhân đã là Cáo Mệnh phụ nhân, xin hãy thận trọng lời nói và hành động.”
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Cố Thậm Vi và Ngô Giang đã một trái một phải đứng cạnh Ngụy Trường Mệnh, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lỗ Quốc Công phu nhân còn định mở miệng, thì từ đám người trong tộc vang lên một giọng nói già nua: “Đã là thánh chỉ, thì là ân điển của triều đình. Năm xưa lão Quốc Công từng nhắc với lão phu là có người con tên Trường Mệnh, hơn nữa đã sớm ghi tên vào gia phả. Nay nó kế thừa y bát của Quốc Công, là chuyện vô cùng tốt lành.”
Lão nhân râu tóc bạc phơ chống gậy vừa mở miệng đã như một lời đóng đinh, khiến không ít người trong tộc gật đầu hưởng ứng.
Lão nhân nói xong bước ra phía trước, lảo đảo run rẩy tiến tới, túm lấy tay Lý công công vừa tuyên chỉ.
Cố Thậm Vi nhìn kỹ, thấy lão nhân ấy như luyện ám khí từ nhỏ, chính xác vô cùng mà nhét thẳng một thỏi vàng vào tay áo của Lý công công!
Còn có thể làm vậy sao?! Cố Thậm Vi kinh hãi!
Cái vị Lý công công khi nãy còn như tượng gỗ không nói tiếng nào, lúc này trên mặt đã nở hoa, cười đến mức nhăn hết cả mặt mũi.
“Giờ cũng không còn sớm, nô tài xin cáo từ hồi cung phục mệnh. Bệ hạ khi nãy còn khen trước mặt Quý phi nương nương, nói rằng Ngụy khanh trông vô cùng giống phụ thân. Khi hắn hộ giá tả hữu, phong thái ấy quả thực giống hệt cố Quốc Công.”
Lý công công vừa nói vừa khẽ gật đầu với Hàn Thời Yến, sau đó ôm thỏi vàng sải bước đi khuất.
Cố Thậm Vi nhìn mà lại đỏ mắt!
Nàng vào sinh ra tử suốt một tháng trời, mà cũng không kiếm được nhiều như lão công công truyền chỉ kia! Làm Chỉ Huy sứ Hoàng Thành tư này, đúng thật là trâu ngựa không bằng!
Cố Thậm Vi còn đang ngưỡng mộ thỏi vàng, thì người bên cạnh đã rôm rả phụ họa theo lời Lý công công, tiếng đồng tình với vị tộc trưởng họ Từ vang lên không dứt.
Lỗ Quốc Công phu nhân chỉ thấy trước mắt tối sầm, ngã lăn ra bất tỉnh.
Ngụy Trường Mệnh thấy không cần tiếp tục diễn nữa, thở phào một hơi thật dài. Hắn tươi cười đầy mặt, muốn quay sang trò chuyện với Cố Thậm Vi, nhưng tộc nhân họ Từ đã ào ào vây lại, lão tộc trưởng còn kéo tay hắn lẩm bẩm không ngớt.
Cố Thậm Vi nghĩ: lần này ông ta không nhét thỏi vàng nữa, chắc là định rút một thỏi từ tay áo Ngụy Trường Mệnh ra đây mà!
Thấy Ngụy Trường Mệnh cứ quay đầu lại nhìn, Cố Thậm Vi mỉm cười vẫy tay với hắn.
Sau đó nàng liếc nhìn Hàn Thời Yến, hai người lặng lẽ tách khỏi đám đông, men theo con đường nhỏ về phía cổng sau. Trương Xuân Đình đứng bên cạnh trông thấy, cũng lập tức theo sau.
“Ngự Sử đại nhân ra tay giúp Trường Mệnh, xin đa tạ.”
Lời từ miệng Trương Xuân Đình thốt ra, mà như thể tiên nhạc trên trời vọng xuống!
Sắc mặt Hàn Thời Yến vẫn điềm đạm, nhưng trong lòng lại nở hoa, hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, ngay cả đại cữu huynh nhìn hắn cũng thấy thuận mắt rồi!
“Thánh chỉ đã ban, việc này xem như đã định. Lỗ Quốc Công phu nhân dù có ầm ĩ đến mấy, thực ra cũng chỉ là công dã tràng.”
“Cho dù Hàn mỗ không mở miệng, thì người trong tộc họ Từ sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ. Phủ Lỗ Quốc Công hiện nay chẳng còn ai có thể dùng, Ngụy Trường Mệnh chính là người mà bọn họ vẫn luôn mong đợi, một vị thiên nhân giáng thế.”
“Lỗ Quốc Công phu nhân tuy là tỷ tỷ của Quý phi nương nương, nhưng bản thân lại hoang đường phóng túng, hiển nhiên trong lòng không còn hướng về họ Từ.”
“Nhi tử của bà ta vừa chết, trong phủ chẳng còn ai có quan hệ huyết thống, bà còn muốn bỏ ra bao nhiêu tâm sức nữa đây? Huống hồ bà đã mang tiếng xấu, bị trách mắng trong cung, ngay cả Quý phi nương nương cũng bắt đầu xa lánh.”
Người trong dòng chính của phủ Lỗ Quốc Công đã chết sạch, còn bên chi thứ thì cũng chẳng có ai nổi bật.
Cứ tiếp tục như vậy, thất bại là điều tất yếu.
Trong lúc mọi người trò chuyện, đã đến cửa sau phủ.
Lý Tam Tư và Ngô Giang ở lại giúp Ngụy Trường Mệnh, không đi cùng.
Cố Thậm Vi lặng lẽ nghe hết, trong đầu hiện lên lời nói của Giang thái sư khi nàng chơi cờ, ông ta từng nói, bước tiếp theo của Trương Xuân Đình là để Ngụy Trường Mệnh trở thành Lỗ Quốc Công đời tiếp theo. Giờ thì đúng như lời tiên đoán.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.