Ngụy Trường Mệnh nghẹn lời, trong chốc lát không biết phải làm sao cho phải.
Đứng phía sau hắn, lông mày Lý Tam Tư gần như sắp xoắn lại thành một mối, phiền chết đi được!
Hắn gần như có thể đoán trước, sau này mình chẳng những phải giúp Trương Xuân Đình quản lý Hoàng Thành tư, còn phải thay Ngụy Trường Mệnh trông nom phủ Lỗ Quốc Công, thậm chí còn phải chăm nom luôn cả tên hỗn thế ma vương đang ngồi trên cây cười toe toét, cười đến mức nướu cũng lộ ra kia…
Ba ngọn núi lớn đè đầu, Lý Tam Tư giơ tay lên, đè mạnh đầu Ngụy Trường Mệnh xuống!
Chỉ có như vậy, người ngoài mới không nhìn ra vẻ mặt ngốc nghếch chẳng chút chân thành kia của Ngụy Trường Mệnh. Có ai đời được huấn luyện mà đọc một đoạn nói như đang học thuộc bài trước mặt phu tử thế chứ?
“Nam tử hán đại trượng phu, có nước mắt cũng không dễ dàng rơi! Ngụy Trường Mệnh, mau thu nước mắt của ngươi lại!”
Giọng Lý Tam Tư đầy bi ai, hắn hận không thể tự mình diễn thay cho Ngụy Trường Mệnh!
Ngụy Trường Mệnh lập tức ngộ ra, thì ra là muốn hắn khóc… Nhưng hắn làm gì mà khóc nổi cơ chứ? Đang rối rắm thì bỗng cảm thấy sau lưng đau nhói, chắc chắn là Lý Tam Tư lấy kim đâm hắn rồi! Nhất định là dùng kim châm rồi! Đau muốn khóc luôn…
Đau quá đi mất! Cây kim này chẳng lẽ mọc gai rồi sao, sao mà chích đau dữ vậy!
Ngụy Trường Mệnh rất muốn rú lên một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn nổi, ngẩng đầu lên, ngay lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854086/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.