🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi thấy Diệp Tử Quân không hề phản bác lấy nửa câu, trong lòng lập tức hiểu rõ, mình đã đoán đúng.

“Giang thái sư đã bị tống vào thiên lao, còn ngươi thì ngoài này ung dung tự tại, triều đình giờ còn ai đủ sức bảo vệ ngươi toàn vẹn? Chẳng qua cũng chỉ có Quan gia và Tô Quý phi mà thôi.”

Cố Thậm Vi xưa nay chưa từng tin rằng Tô Quý phi chỉ là kẻ nhặt được hời sau khi Thái tử mưu nghịch bị phế.

Chỉ cần nhìn bà ta có thể giữ vững ngôi vị sủng phi trong hậu cung mấy chục năm như một, còn khiến nhi tử mình trở thành “độc đinh” duy nhất được công khai của Quan gia, thì đã đủ thấy người này tuyệt đối không thiếu mưu kế thủ đoạn, lại càng không thiếu đảng phái vây quanh.

“Lúc trước ta không hiểu vì sao Trương Xuân Đình lại đột nhiên được nhận tổ quy tông, giờ nghĩ lại, nếu ngươi là người bên cạnh Tô Quý phi, thì chuyện ấy thông suốt cả rồi.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa trao đổi ánh mắt với Hàn Thời Yến, trong mắt cả hai đều là vẻ khẳng định.

Khi Tề Vương tạo phản, trong cung đột nhiên xuất hiện một người thế thân cho Quan gia.

Thế thân có thể qua mặt được nhiều người như vậy, tuyệt đối không phải một sớm một chiều mà bồi dưỡng nên.

Mã Hồng Anh thường xuyên ra vào hoàng cung, Tề Vương là thân huynh của hoàng đế, vậy mà cả hai người đều không nhận ra đó là giả. Khuôn mặt có thể ngụy trang bằng dịch dung, nhưng giọng nói, cử chỉ thì không thể một ngày luyện được.

“Sau khi Thái tử thất thế, nếu Triệu Thành đăng cơ, Tô Quý phi nhiếp chính sau rèm, người đầu tiên cần xử lý chính là Giang thái sư, người từng liên thủ với Thái tử và Hoàng hậu chống lại bà ta suốt bao năm. Giang thái sư sớm đã nhìn thấu điều đó, nên âm thầm cấu kết cùng Tô Quý phi.”

“Cho nên ông ta vốn là kẻ tư tâm ích kỷ, vậy mà trong ngục lại đột nhiên tỏ ra vì nước vì dân.”

“Ông ta liên tiếp ly gián, muốn lợi dụng ta và Hàn Thời Yến kiềm chế Trương Xuân Đình, là đang giúp Tô Quý phi dọn đường.”

Cố Thậm Vi đại khái cũng đoán ra được, điều kiện mà đôi bên trao đổi là gì.

Hẳn là Giang thái sư toan tính rằng, đợi đến khi Quan gia băng hà, Triệu Thành kế vị, nhi tử của ông ta là Giang Tứ Lang sẽ có được một tương lai mới. Triệu Thành và Tô Quý phi sẽ vì đại cục mà gác lại ân oán, trọng dụng Giang Tứ Lang…

Cũng đúng thôi. Giang thái sư tính kế khôn lường, sao có thể cam tâm để con mình sống một đời tầm thường vô danh?

Ông ta đã sớm dốc hết sức vì con mà trải sẵn con đường rồi.

“Ngươi là thế thân của Quan gia, vậy mà lại đứng sau lưng Giang thái sư, xem ra là do ông ta tiến cử ngươi. Còn Tô Quý phi cài ngươi vào là có mục đích gì?”

Cố Thậm Vi không biết rõ Diệp Tử Quân đã làm gì cho Tô Quý phi, lại càng không thể đoán chi li rằng Giang thái sư và Tô Quý phi bắt đầu câu kết từ khi nào, cụ thể đã đạt được những điều kiện gì. Nhưng với những thông tin ít ỏi hiện có, nàng vẫn suy luận ra được kết quả như vậy.

Quan gia vốn đa nghi, nếu biết Tô Quý phi âm thầm huấn luyện một người giống y như đúc để thay thế mình, sẽ có phản ứng ra sao?

Nếu biết năm đó người nhất quyết muốn g**t ch*t Trương Xuân Đình là Tô Quý phi, lại sẽ nghĩ thế nào?

Một vị quân vương già yếu, lòng nghi kỵ san đều cho từng đứa con, lúc nào cũng cảm thấy chúng muốn hại mình, muốn đoạt lấy ngai vàng của mình.

Cố Thậm Vi nghĩ, có lẽ đây chính là một trong những quân cờ mà Trương Xuân Đình dùng để nhận tổ quy tông.

“Sư huynh ta quả là người trí tuệ tuyệt đỉnh.”

Cố Thậm Vi không khỏi buột miệng cảm thán.

Nàng nói xong, nhìn về phía Diệp Tử Quân đang kinh hoảng đến ngây người:

“Ngươi sốt ruột lắm đúng không? Ngươi lo mình sẽ bị Hoàng Thành tư tróc nã, thanh trừng như bè cánh của Giang thái sư. Ngươi sợ Tô Quý phi sẽ ‘qua cầu rút ván’, diệt khẩu kẻ biết quá nhiều như ngươi.”

“Cho nên ngươi mới cố tình giở trò ‘Kiến Tiên Lệnh’*, buộc ta phải đến đây.”

“Ngươi sợ nếu còn chậm trễ, chưa kịp ra tay với ta như hôm nay, thì đã có kẻ tiễn huynh đệ các ngươi về chầu tiên tổ trước rồi.”

Lần này, Diệp Tử Quân thực sự chấn động đến tận cùng.

Hắn có cảm giác như bản thân chẳng mặc gì, cứ thế đứng trơ trọi dưới ánh mặt trời, gió nhẹ lướt qua khiến toàn thân hắn nổi da gà.

Trước đó khi giao thủ với Cố Thậm Vi, hắn đã hiểu được khoảng cách khổng lồ giữa hai người.

Kiếm chiêu nhanh như chớp mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, rơi vào trong mắt Cố Thậm Vi lại giống như từng chiêu từng thức đều bị kéo chậm lại, rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

Không chỉ là kiếm chiêu, đến cả nội tâm hắn lúc này, từng suy nghĩ một cũng bị đối phương nhìn thấu sạch sẽ, không sót mảy may.

Miệng Diệp Tử Quân há ra, hắn bỗng thấy hối hận.

Hắn không nên báo thù. Hắn nên mang theo Diệp Chiêu ẩn cư giang hồ, an nhiên làm môn chủ tiêu dao tự tại… chứ không phải vì muốn khiêu khích sát thần này mà đẩy cả bản thân lẫn huynh đệ vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Chỉ là, sự đã đến nước này, cung đã lên dây, không thể không phát. Hắn không còn đường lui nữa rồi.

Nghĩ vậy, Diệp Tử Quân giơ cao thanh trường kiếm trắng trong tay, mũi kiếm thẳng hướng về phía Cố Thậm Vi. Đám hắc y nhân xung quanh như nhận được hiệu lệnh, lập tức lao lên như bầy sói đói.

Khóe mắt Cố Thậm Vi liếc qua, thấy ám vệ bên cạnh Hàn Thời Yến võ công không tệ, có thể bảo hộ chu toàn, nàng khẽ cười, hoàn toàn buông tay không chút lưu thủ.

Mười ba tuổi, Cố Thậm Vi suýt mất mạng trong trận vây giết ở bãi tha ma.

Mười bảy tuổi, Cố Thậm Vi đối mặt với cuộc vây công của Cửu U Môn, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ năm xưa.

Đám người đến dự Đại hội Võ lâm, thấy nơi này giao chiến ác liệt, không khỏi rút lui ra xa thêm mấy trượng.

“Thuốc trị thương, thuốc cầm máu, thuốc hồi hồn, áo liệm, quan tài…”

Ngoài tiếng rao yếu ớt như đang niệm chú kia cứ lặp đi lặp lại, toàn bộ Hằng Vận tiêu cục không còn một ai cất lời.

Không biết đã qua bao lâu, Tứ Lão Hằng Sơn kéo theo thi thể của Trang Vấn, cuối cùng cũng bắt đầu lên tiếng.

“May là chúng ta không lên đài, bằng không về sau chắc phải gọi là Tứ Thử Hằng Sơn mất!”

“Ừ, là cái thứ chuột ôm đầu bỏ chạy ấy!”

“Cầm Si mệnh khổ, vội vàng lên đài, bị tên Diệp Tử Quân kia làm bệ đỡ rồi…”

“Giờ thì triều đình còn tàn nhẫn hơn cả giang hồ? Không phải nói người của triều đình Đại Ung ta đều là mấy con gà yếu đuối không nhấc nổi con gà hay sao…”

“Từ hôm nay trở đi, thanh ‘Đệ nhất hung kiếm’ kia e là càng thêm hung ác rồi!”

Trong đám đông khắp nơi vang lên những tiếng cảm thán như vậy. Không bao lâu sau, trên cao đài, chỉ còn lại một mình Cố Thậm Vi đứng vững.

Còn Diệp Tử Quân thì ngồi phịch dưới đất, nhìn thanh trường kiếm sáng lạnh kề sát cổ mình, cả người tuyệt vọng như tro tàn.

“Ta đưa cho ngươi Kiến Tiên Lệnh, ngươi tha cho huynh đệ chúng ta một con đường sống. Từ nay về sau trên giang hồ sẽ không còn Cửu U Môn nữa, chúng ta tuyệt đối không quay lại báo thù ngươi. Ta có thể thề độc, nếu trái lời, thiên lôi đánh chết, chết không toàn thây.”

Cố Thậm Vi nhìn hắn như nhìn một tên ngốc.

“Ta đoạt được quán quân, Kiến Tiên Lệnh vốn là của ta, ngươi lấy đồ của ta mà đòi trao đổi với ta?”

Nói rồi, nàng đảo mắt một vòng quanh đài: “Ta làm đoạt đệ nhất, có ai dị nghị?”

Mụ nội nó chứ!

Hai mươi tám chiêu rưỡi còn chưa nhìn rõ, ai dám dị nghị?!

“Ngươi xem, họ đều nói Kiến Tiên Lệnh là của ta. Nếu muốn đổi chác, ngươi phải đưa ra miếng lệnh thứ hai. Ngươi có không?”

Diệp Tử Quân ngẩn ra, nhìn vết thương đầy người, lại cảm nhận đan điền trống rỗng không chút chân khí, cắn răng một cái, móc từ trong ngực ra một khối lệnh bài.

Lệnh bài trông như làm bằng gỗ, nhưng khi chạm vào lại có cảm giác mát lạnh như ngọc.

Trên mặt còn khắc ba chữ to: Kiến Tiên Lệnh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.