Lão già râu bạc kia nói rồi mang đầy vẻ tà khí.
Hai mắt tam giác ánh lên tia đắc ý, tiểu cô nương núp sau lưng lão như có thêm chỗ dựa, cũng toe toét cười theo.
Nàng lắc lắc chiếc chuông trong tay, con khỉ bị cạo trụi lông kia chẳng biết từ đâu nhảy xổ ra, đứng bên cạnh nàng, hung tợn nhe răng với Cố Thậm Vi!
“Tại sao chứ? Chúng ta có Kiến Tiên Lệnh, cho dù là Tà Y thì đi lại trong giang hồ cũng nên nói lời giữ lời.”
Hàn Thời Yến siết chặt tay Cố Thậm Vi hơn, tay nàng vẫn lạnh buốt, ngay cả khi đã khoác áo choàng, vẫn chẳng thể truyền nổi chút hơi ấm.
Lão già râu bạc cười khẩy một tiếng, đảo mắt một vòng, lộ ra gần hết tròng trắng: “Ngươi cũng đã nói, đó là Kiến Tiên Lệnh. Chỉ nói được diện kiến, chứ đâu nói là chắc chắn sẽ cứu chữa? Lão phu ta chẳng có thú vui gì, chỉ thích nhìn thiên tài ngã ngựa!”
“Gần đây ‘Cố Hung Kiếm’ danh chấn giang hồ, thiên hạ ai ai cũng biết. Nếu có thể chết ngoài cốc của ta, chẳng phải mỹ mãn vô cùng sao?”
Nói rồi, ánh mắt lão lại dừng trên thanh kiếm bên hông Cố Thậm Vi: “Ta nhìn ra được, ngươi không sống nổi quá ba ngày nữa, bây giờ chẳng qua là ngoài cứng trong mềm! Nếu ra tay với ta, chỉ càng chết nhanh hơn mà thôi.”
“Lão phu ta không muốn trị. Các ngươi có thể làm gì được ta?”
Cố Thậm Vi thấy trong mắt Hàn Thời Yến đã dấy lên lửa giận, tay còn lại cầm chặt Kiến Tiên Lệnh, nắm đấm siết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854102/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.