Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu: “Hắn là một lang trung.”
Người khác có thể uy h**p, nhưng lang trung thì không thể. Ai biết được nếu ép hắn đến đường cùng, liệu hắn có để lại mầm họa gì trong cơ thể Cố Thậm Vi hay không?
Cuộc đời phía trước của bọn họ còn rất dài, hắn không muốn có bất kỳ sai sót nào xảy ra.
“Hơn nữa, đến đây cầu y không chỉ có người trong giang hồ. Quy củ được khắc ngay trước cửa, chẳng phải là bí mật gì. Trương đại nhân đã sớm biết đến mà lại chẳng nhắc gì với chúng ta, điều đó chứng tỏ thử luyện này không quá khó, hắn tin chắc chúng ta có thể vượt qua.”
Vừa nói, Hàn Thời Yến vừa nhẹ nhàng xoa đầu Cố Thậm Vi.
Người ngoài có thể không rõ, nhưng hắn lại chẳng rõ hay sao?
Thân thể Cố Thậm Vi đúng là đã suy nhược đến hạn cuối, nếu không thì vừa rồi con khỉ kia không chỉ mất mỗi túm lông trên đầu.
Lúc này, không thích hợp để rút kiếm nữa.
Nếu để nàng đi thử luyện, e rằng cũng nguy hiểm chẳng kém.
Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến lại dịu dàng xoa đầu nàng thêm lần nữa. Đám ám vệ xung quanh khuyên không được, thân hình khẽ động, đồng loạt biến mất vào làn sương mờ.
“Yên tâm đi, ta còn chưa được thành thân với nàng. Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng, rồi cùng nàng quay về Biện Kinh.”
“Chừng ấy thời gian đều là nàng bảo vệ ta, giờ đến lượt ta bảo vệ nàng rồi. Cố thân sự, có thể cho ta cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854103/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.