🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu: “Hắn là một lang trung.”

Người khác có thể uy h**p, nhưng lang trung thì không thể. Ai biết được nếu ép hắn đến đường cùng, liệu hắn có để lại mầm họa gì trong cơ thể Cố Thậm Vi hay không?

Cuộc đời phía trước của bọn họ còn rất dài, hắn không muốn có bất kỳ sai sót nào xảy ra.

“Hơn nữa, đến đây cầu y không chỉ có người trong giang hồ. Quy củ được khắc ngay trước cửa, chẳng phải là bí mật gì. Trương đại nhân đã sớm biết đến mà lại chẳng nhắc gì với chúng ta, điều đó chứng tỏ thử luyện này không quá khó, hắn tin chắc chúng ta có thể vượt qua.”

Vừa nói, Hàn Thời Yến vừa nhẹ nhàng xoa đầu Cố Thậm Vi.

Người ngoài có thể không rõ, nhưng hắn lại chẳng rõ hay sao?

Thân thể Cố Thậm Vi đúng là đã suy nhược đến hạn cuối, nếu không thì vừa rồi con khỉ kia không chỉ mất mỗi túm lông trên đầu.

Lúc này, không thích hợp để rút kiếm nữa.

Nếu để nàng đi thử luyện, e rằng cũng nguy hiểm chẳng kém.

Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến lại dịu dàng xoa đầu nàng thêm lần nữa. Đám ám vệ xung quanh khuyên không được, thân hình khẽ động, đồng loạt biến mất vào làn sương mờ.

“Yên tâm đi, ta còn chưa được thành thân với nàng. Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng, rồi cùng nàng quay về Biện Kinh.”

“Chừng ấy thời gian đều là nàng bảo vệ ta, giờ đến lượt ta bảo vệ nàng rồi. Cố thân sự, có thể cho ta cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân được không?”

Cố Thậm Vi nghe vậy, vành mắt đỏ hoe, rồi lập tức ngã vào một vòng tay ấm áp.

Trên người Hàn Thời Yến là mùi hương gỗ nhàn nhạt dễ chịu, chỉ ngửi thôi cũng khiến lòng người trở nên thanh tĩnh.

Hắn không nói thêm gì nữa, nắm tay Cố Thậm Vi đi đến trước cửa sơn cốc, mỉm cười, rồi buông tay nàng ra, xoay người bước vào trong.

Chân Hàn Thời Yến vừa đặt vào trong cốc, liền nghe bên dưới truyền đến một giọng khàn khàn: “Trong thời gian một nén nhang, đến được Thanh Vân Đài, thì xem như ngươi vượt qua.”

Hàn Thời Yến cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới chân mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người.

Người kia chỉ cao bằng đứa trẻ ba tuổi, nhưng lại có khuôn mặt già nua nhăn nheo của lão nhân tám mươi, hung tợn dữ tợn, như thể giây tiếp theo sẽ lao đến cắn đứt đùi người ta.

Trong tay lão, cầm một lá cờ đen vẽ hoa văn đỏ như máu.

Ánh mắt Hàn Thời Yến khẽ đảo, xem ra cửa ải đầu tiên là trận pháp mê cung.

“Được.”

Hắn đáp, rồi nhìn thẳng về phía trước.

Lúc này sương mù đã loãng hơn, phía trước là một rừng đào nhỏ.

Thời điểm hiện tại ở Biện Kinh, đào đã tàn từ lâu, quả cũng đã kết đầy cành. Nhưng trong thung cốc này, hoa đào lại đang nở rộ, cảnh sắc quá thịnh lại khiến cả khu rừng toát ra vẻ tà dị khó tả.

Rừng không lớn lắm, ba chữ “Thanh Vân Đài” có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường, chỉ cần băng qua con đường đá thẳng tắp trước mắt, là có thể đến nơi.

Hàn Thời Yến không hề do dự, sải bước nhẹ nhàng tiến thẳng vào rừng đào.

Điều hắn không biết là, ngay khi hắn bước vào, Cố Thậm Vi cũng lập tức lặng lẽ theo sau.

Tên lùn kia nghe thấy tiếng bước chân, tò mò ngoái đầu nhìn lại: “Hóa ra ngươi là ngoại tôn nữ của Vô Tận Thủ. Năm xưa cốc chủ chúng ta từng có hôn ước với bà ấy thuở niên thiếu, chỉ tiếc sau này bà lại gả vào Xuất Vân kiếm trang.”

“Ngài ấy hận Xuất Vân kiếm trang thấu xương. Phu quân ngươi lại không có võ công, nói không chừng thật sự sẽ chết đấy.”

“Rừng đào này từng có người bị giam suốt bảy ngày bảy đêm, chết luôn trong đó. Trong cốc này, xương cốt chất chồng.”

“Trong rừng còn có rắn độc, nếu đi nhầm đường, bước vào cửa tử, sẽ bị rắn độc cắn chết ngay tức khắc. Ta với ngoại tổ mẫu của ngươi cũng xem như cố giao, khuyên ngươi một câu, chớ nên uổng phí thời gian mà lãng phí một mạng người……”

Lời còn chưa dứt, lão bỗng khựng lại, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía rừng đào, sau đó bất chợt vung mạnh lá cờ trận trong tay!

Ở trong rừng, bước chân Hàn Thời Yến thoáng khựng lại, dừng nguyên tại chỗ.

Thanh Vân Đài ở ngay trước mắt, nhưng rừng đào kia lại bắt đầu chuyển động, tựa như trong khoảnh khắc cả khu rừng xoay tròn.

Lối ra phía trước thoắt cái đã biến mất, thay vào đó là một cây đào to lớn sừng sững chắn ngang đường.

Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào bay lả tả, rơi xuống, dán lên khuôn mặt Hàn Thời Yến.

“Nếu ông nói thêm vài câu nữa, chậm một chút mới vung cờ, thì Hàn Thời Yến đã sắp phá xong trận đào rồi!” Cố Thậm Vi ôm kiếm, khẽ bật cười.

Sắc mặt lão lùn sa sầm, bất giác đưa tay lau mồ hôi trên trán… trong lòng không khỏi kinh hãi. Mới đó thôi, chỉ chớp mắt một cái, cái tên thư sinh yếu đuối hoàn toàn không biết võ công ấy, lại suýt nữa phá xong trận đào!

Hắn nhất định đã đọc binh thư, am hiểu trận pháp.

Lão nghĩ vậy, không còn tâm trí nào mà tán gẫu với Cố Thậm Vi nữa.

Nhưng lão đâu biết, lúc này trong lòng Cố Thậm Vi cũng kinh ngạc chẳng kém gì lão. Nàng cũng không ngờ Hàn ngự sử lại tinh thông cả những điều này.

Vị Hàn ngự sử xưa nay bị cho là chỉ có mỗi cái miệng là cứng, lúc này tay phải hắn bấm pháp quyết nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, đôi mắt cực kỳ sáng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu thì nhanh chóng tái hiện toàn bộ quy luật biến hóa của rừng đào.

Hắn đứng đó chốc lát, sau đó nhìn về phía tây bắc: “Trận pháp đã đổi, nhưng cửa sinh vẫn còn ở đó.”

Nói đoạn, Hàn Thời Yến lập tức điều chỉnh phương hướng, sải bước nhanh hơn.

Lão lùn thấy hắn lại đoán trúng phương hướng, trong lòng khiếp đảm, lần nữa vung cờ, nhưng lần này phức tạp hơn trước gấp nhiều lần.

Thế nhưng lần này, Hàn Thời Yến chẳng hề dừng lại, vừa đi trong rừng, vừa liên tục điều chỉnh phương hướng, tay bấm pháp quyết, bước chân không hề chậm lại chút nào. Chẳng mấy chốc, hắn lại một lần nữa đứng ngay trước lối ra.

Hắn buông tay, kết thúc pháp quyết, nhấc chân dài một bước, thản nhiên bước ra ngoài.

“Ngươi từng học trận pháp?”

Hàn Thời Yến đưa mắt nhìn Thanh Vân Đài, đó là một đài đá hình mây lành, lúc này trên đài có một nữ nhân trung niên mặc váy xanh đang ngồi. Người phụ nhân ấy môi mỏng, sắc đỏ đen lẫn lộn, nhìn như vừa mới ăn mấy đứa trẻ chết vậy.

Thấy Hàn Thời Yến đi ra nhanh như vậy, bà ta ngạc nhiên đứng bật dậy.

“Ừm, ta có hai người bạn ngốc, học thế nào cũng không hiểu nổi, nên ta đành học trước rồi dạy lại cho họ.”

Phụ nhân kia nghe xong thì mù mịt chẳng hiểu gì, nhưng Hàn Thời Yến cũng chẳng buồn giải thích.

Hắn cũng không ngờ rằng, những trận pháp học được hồi nhỏ khi giúp Ngô Giang và Mã Hồng Anh hoàn thành bài tập do hai vị lão tướng quân đề ra, đến hôm nay lại có chỗ dùng.

“Cửa ải thứ hai là gì, bắt đầu đi thôi.”

Phụ nhân nhìn hắn, trong mắt lộ ra chút thương xót.

“Ngươi là người thông minh nhất mà ta từng gặp. Lần đầu tiên ta thấy người có thể phá trận trong lúc trận pháp không ngừng thay đổi. Nhưng cửa thứ hai này, không phải chỉ cần thông minh là đủ. Ngươi không có võ công, là hoàn toàn không thể qua được.”

Hàn Thời Yến không lên tiếng, cũng không lùi bước, chỉ lặng lẽ nhìn bà ta, chờ bà nói tiếp.

“Rất đơn giản. Thấy cây cầu phía trước không? Trên cầu có những phiến đá, một số có cơ quan. Nếu ngươi dẫm phải…”

Ánh mắt bà ta sâu thẳm nhìn hắn: “Ngươi không có võ công hộ thân, là tuyệt đối không thể qua. Nếu sơ sẩy rơi xuống, phía dưới chính là vạn con rắn……”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.