Nếu Quan gia từng có dù chỉ là một chút ý định muốn nhận lại Trương Xuân Đình, thì đã chẳng để hắn mang tiếng xấu lan xa như vậy.
Cho nên, nhất định là bất đắc dĩ.
“Còn quân cờ thứ hai của ca ca, chính là Hoàng hậu Trung cung. Khi vụ án Phi Tước được làm sáng tỏ, mới hay Thái tử trước kia hoàn toàn không dính líu gì, khi đó Tô Quý phi cùng Hoàng hậu đấu đến ngươi sống ta chết, chuyện Thái tử mưu nghịch không thể không có phần Tô Quý phi góp gió bên gối mà thành.”
“Ca ca tuy nắm giữ Hoàng Thành tư, nhưng rốt cuộc căn cơ còn nông, vào lúc này, Hoàng hậu chính là đồng minh tốt nhất của huynh.”
Trương Xuân Đình nhìn Cố Thậm Vi bằng ánh mắt tán thưởng, “Nhưng ta là đao phủ giết nhi tử của bà ấy, Hoàng Thành tư thanh trừng phe cánh Thái tử, giữa ta và bà ấy là mối huyết hận.”
Nghe đến đây, Cố Thậm Vi không khỏi âm thầm mắng Tiên hoàng một tiếng lão hồ ly.
Từ đầu ông ta đã không muốn Trương Xuân Đình có bất cứ đồng minh nào, nên mới cố ý sai hắn chém giết Thái tử.
“Vậy nên quân cờ thứ hai chính là Triệu Nghĩa, nếu ta đoán không sai, Triệu Nghĩa là nhi tử của Thái tử, đúng không?”
“Chỉ có như vậy, Hoàng hậu mới có thể đứng dậy từ cơn suy sụp, tạm thời gác lại thù xưa, mà đứng về phía ca ca.”
Chốn triều đình, nào có thân tình đáng kể, tất thảy đều là những cuộc trao đổi lợi ích, hoặc trắng trợn hoặc ngấm ngầm mà thôi.
Nếu không phải như thế, thì vì sao Hoàng hậu lại đứng về phía Trương Xuân Đình? Bà ta hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn hổ đấu trên núi. Dù ai thắng ai thua, chỉ cần sinh thời Hoàng thượng không phế hậu, bà ta chắc chắn vẫn là Thái hậu.
Mà khi Thái tử mưu nghịch, Quan gia còn chẳng phế, sao đến lúc này lại phế?
Vị quân Vương bề ngoài nhân nghĩa nhưng trong lòng lạnh lùng tàn nhẫn kia, cả đời vận dụng thuật cân bằng quyền lực, chính là để giữ lại bà ta, sau này dùng làm dây cương kiềm chế nhà họ Tô.
Lúc này, ánh mắt Trương Xuân Đình nhìn Cố Thậm Vi càng thêm vài phần tán thưởng. Hắn từ long ỷ bước xuống, như huynh trưởng bình thường trong gia đình, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Lòng trắc ẩn trong khoảnh khắc, không ngờ lại có ngày dùng đến.”
Trương Xuân Đình chậm rãi kể, trong giọng nói cũng lộ ra chút cảm khái.
“Triệu Nghĩa là nhi tử một thị thiếp của Thái tử, xuất thân thấp hèn, không thể lộ diện trước người, đứa trẻ lại không được yêu thương, nên rất ít người biết đến. Khi tra xét Đông cung, Quan gia hạ lệnh giết sạch, Ngụy Trường Mệnh thấy đứa nhỏ thì liên tưởng đến bản thân, cầu xin ta tha cho đứa nhỏ một con đường sống.”
“Ta nhớ tới năm xưa mình đường cùng lối tận, được phụ thân muội cứu giúp. Trong khoảnh khắc mềm lòng, liền đưa đứa bé ấy đi gửi nuôi.”
“Bây giờ bên ngoài Triệu Nghĩa được cho là nhi tử của ta, mẫu thân mất sớm. Không ngờ muội lại đoán ra thân phận của nó.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, chỉ hơi cau mày, như đang suy nghĩ điều gì, nhẹ giọng nói: “Khi ấy ta thấy Hoàng hậu thân thiết với đứa nhỏ kia, lúc ra ngoài còn ôm nó theo, lại nghe Hoàng thượng yêu cầu huynh lập Triệu Nghĩa làm Thái tử, trong lòng mới dấy lên nghi ngờ.”
Trương Xuân Đình vốn không thể có con, ngôi hoàng đế tiếp theo tất nhiên sẽ là con cháu họ Triệu trong tông thất.
Quan gia không cần phải cố ý chỉ định một đứa trẻ chưa biết có nuôi nổi hay không như Triệu Nghĩa. Thế nên, Triệu Nghĩa ắt hẳn là một người đặc biệt.
Một đứa trẻ có thể khiến cả Quan gia lẫn Hoàng hậu đều xem là “đặc biệt”, chỉ có thể là con của Thái tử trước kia.
Trương Xuân Đình thấy giữa mày Cố Thậm Vi còn nhíu chặt, bèn bật cười khe khẽ: “Sao? Lo rằng sau này đứa bé lớn lên sẽ oán hận ta đã giết phụ thân nó, rồi lại diễn một màn ép ta thoái vị nữa sao? Muội nghĩ ta sẽ sợ ư?”
Cố Thậm Vi sững người, kế đó cũng bật cười theo.
“Không sợ.”
Trương Xuân Đình nhìn Cố Thậm Vi, ánh mắt trở nên dịu dàng. Hắn cầm một miếng bánh hoa quế trong đĩa, đưa vào miệng, từ tốn thưởng thức.
“Lý Tam Tư sẽ tiếp quản Điện Tiền tư, còn muội, hãy làm Hoàng Thành sứ đi.”
Trương Xuân Đình nói xong, ánh mắt có chút trầm ngâm: “Muội tuổi còn nhỏ, chưa cần vội thành thân… cứ để Hàn ngự sử sốt ruột đi.”
…
Mà Hàn Thời Yến quả thực đang sốt ruột.
Khi Cố Thậm Vi bước ra khỏi cửa cung, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hàn ngự sử đang đứng trong ánh chiều tà, đôi mắt như muốn nhìn xuyên qua cả cửa thành.
Hắn hẳn là vừa mới từ Ngự Sử đài ra, vẫn còn mặc quan phục, đứng bên cạnh xe ngựa, nhón chân ngóng nhìn, đến khi thấy nàng thì hai mắt lập tức sáng rực lên.
“Cố đại nhân, cuối cùng ngài cũng ra rồi! Còn chậm thêm chút nữa, công tử nhà chúng ta sắp biến thành tượng đá chờ thê tử rồi! Các vị lão đại nhân thấy ngài ấy đứng đây đều phải vòng đường khác mà đi! Ai nấy sợ đến mức hoảng hồn, không biết ngài ấy định buộc tội ai tiếp theo!”
Hàn Thời Yến nghe hắn lải nhải quá mức, quay đầu liếc Trường Quan một cái: “Ngươi về trước đi!”
Trường Quan còn muốn nói gì, nhưng bắt gặp ánh mắt “muốn giết người” của Hàn Thời Yến, đành lè lưỡi, vội vàng đánh xe rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Hàn Thời Yến mới cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào hơn hẳn: “Cố đại nhân, không bằng chúng ta cùng đi bộ về nhé.”
Cố Thậm Vi bật cười, gật đầu: “Hàn ngự sử đã cho xe ngựa đi trước rồi, nếu không đi bộ thì còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ta cõng huynh à?”
Hàn Thời Yến nghe vậy, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt nàng, “Ta cõng nàng.”
Cố Thậm Vi cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng bừng. Khóe mắt liếc sang, thấy mấy thị vệ trước cửa cung đang cố nín cười, mắt không ngừng liếc về phía này, nàng ngượng muốn chết.
“Huynh không sợ ngày mai cả Biện Kinh đều đồn đãi hành vi của huynh không hợp lễ giáo sao?”
“Ta cõng nương tử của ta, người khác có gì để nói chứ?”
Cố Thậm Vi hắng giọng: “Ai là nương tử nhà huynh? Vừa rồi Hoàng thượng còn dặn ta không cần vội thành thân…”
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng nàng đã khẽ bật người, nhẹ nhàng leo lên lưng Hàn Thời Yến.
Hàn Thời Yến bị nàng siết đến suýt nghẹt thở, vội đứng thẳng người, nâng nàng lên một chút, “Cố đại nhân, tay ngài thả lỏng một chút.”
Cố Thậm Vi vội buông tay, cười khan: “Haha, ta quen tay bóp cổ rồi! Quên mất, quên mất…”
Hàn Thời Yến cảm thấy thở được rồi, bắt đầu cõng nàng bước đi chậm rãi. Ban đầu hai người còn hơi cứng ngắc, nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên thoải mái hơn. Trước cửa cung, người đi bộ vốn đã ít, chỉ thỉnh thoảng có xe ngựa lướt qua.
“Đợi quốc tang xong, ta sẽ đến phủ cầu hôn. Tất cả những gì ta có sẽ dâng hết làm sính lễ cho Cố đại nhân. Về sau ta chính là tên nghèo rớt mồng tơi, phải nhờ nương tử nuôi sống.”
Cố Thậm Vi nghe hắn lại nói mấy lời này, liền từ trên lưng Hàn Thời Yến nhảy xuống, bước đến bên cạnh, nắm tay hắn lắc nhẹ.
Nàng nghiêng đầu, nhìn Hàn Thời Yến bên cạnh.
“Ta với Hàn Thời Yến, giống như Hoàng Thành tư với Ngự Sử đài, là đối thủ xứng tầm, là bằng hữu cùng đứng vai sánh vai.”
“Ta không cần huynh phải đặt mình ở vị trí thấp hơn ta. Chúng ta cứ như bây giờ là tốt rồi…”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa giơ cao bàn tay hai người đang đan chặt lấy nhau.
“Ừ. Một đời.”
…
“Xin hỏi, có phải là Hàn ngự sử của Ngự Sử đài và Cố đại nhân của Hoàng Thành tư không? Tiện phụ tên gọi Mạnh Quế Chi, trong người mang nỗi oan khuất, nghe nói hai vị đại nhân trên thì bắt gian thần, dưới thì trị tiểu nhân, nên đặc biệt đến kinh thành cáo trạng.”
Bên lề con đường lát đá xanh, một phụ nhân mặc vải thô quỳ sụp xuống, thân hình thẳng tắp.
Nàng nâng cao hai tay, dâng lên một tờ đơn trạng, giấy trạng đỏ tươi, đó là huyết thư.
“Xin hai vị đại nhân, thay tiện phụ rửa oan!”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến liếc mắt nhìn nhau, cùng bước đến đỡ Mạnh Quế Chi dậy…
Một đời của họ, vẫn còn rất dài, rất dài…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.