Trương Xuân Đình vừa nói, vừa chậm rãi đứng dậy. Hắn từ trên cao cúi xuống nhìn vị hoàng đế đang nằm trên giường, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngài yên tâm, ta sẽ để Tô Quý phi và Triệu Thành cùng ngài tuẫn táng.”
Trừ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh.
Năm xưa hắn được Lỗ Quốc Công dẫn rời khỏi hoàng cung để thả sinh, chính là Tô Quý phi đã phái phụ thân của môn chủ Cửu U đuổi giết hắn.
Ngay từ đầu bọn họ đã ở thế nước với lửa, nếu không phải Tô Quý phi giết hắn, thì chính là hắn sẽ vặn gãy cổ bọn họ, như cách hắn vặn gãy cổ con chim kia.
Trương Xuân Đình cụp mắt xuống, không nói thêm gì nữa. Hắn phất tay áo rộng, sải bước lớn rời khỏi tẩm điện.
Hắn vừa bước ra, đám người chờ sẵn để khóc tang lập tức ùa vào Văn Đức điện, cất lên tiếng ca tụng, tụng niệm, gào khóc, bắt đầu một màn diễn xứng đáng gọi là hý kịch.
Trương Xuân Đình đứng trước cửa điện, nhìn ba người còn sót lại bên ngoài, Cố Thậm Vi ôm kiếm, dựa vào góc tường; Lý Tam Tư sừng sững như tượng, chẳng khác nào Minh Vương bất động; cả hai đều nhìn Vệ Trường Mệnh đang nhảy nhót tưng bừng với ánh mắt khinh thường, như thể đang xem một con khỉ không nghe lời.
Vệ Trường Mệnh ríu ra ríu rít, tay chân múa may loạn xạ, thỉnh thoảng còn giơ hai tay vẽ ra một vòng tròn to tướng giữa không trung.
Dù không cần nghe cũng đoán được, tên ngốc ấy nhất định đang khoác lác về hắn, nói hắn như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-hung-kiem-hoang-thanh-tu/2854111/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.