Úy Tuệ theo tay hắn chỉ nhìn về phía mặt đất, vẫn chưa phát hiện khác thường, chỉ là bởi vì ra ngoài vội vàng nàng quên đổi giày rồi.
Lúc này, một đôi dép lông nhung khâu quả cầu đỏ thẫm thật sự khác xa một trời một vực với hình tượng thục nữ mà nàng cố gắng đạt tới.
Không tự chủ, đầu ngón chân nàng cuộn lại, run run làn váy, muốn che khuất đôi dép lê quá ngây thơ này.
"Buổi sáng vội ra ngoài nên quên đổi."
Nàng cúi thấp đầu, cực kỳ nản lòng nói, không ngờ đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài trầm thấp bất đắc dĩ của hắn.
"Muội đạp tiểu mỹ nhân của ta rồi."
"Hả?" Nghe vậy, Úy Tuệ như điện giật lui về sau, nhưng nháy mắt lại bắt được điểm quan trọng: "Tiểu mỹ nhân ở đâu?"
Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân của hắn là cô nương ngón cái (dạng nàng út ống tre) hay sao? Nàng có thể đạp được?
Úy Vân Kiệt liếc nàng, đưa tay kéo nàng tới vào bước, chỉ vào chỗ nàng đứng lúc đầu, nói: "Buổi sáng mới chôn xuống."
Ớ! Da mặt Úy Tuệ căng lên, nhìn mặt đất lại nhìn Úy Vân Kiệt nghiêm trang, rốt cuộc nhịn không được, phỉ nhổ hắn.
"Huynh lừa ta à? Dưới đất chôn tiểu mỹ nhân của huynh? Nói dối cũng không cần viết nháp sao?"
Coi như chôn người cũng phải nhìn ra chút dấu vết chứ? Mặc dù đất dưới tàng cây này quả thật giống như vừa mới xới lên, nhưng muốn chôn một người thì dù sao cũng phải có hình dạng đống đất chứ?
Úy Vân Kiệt bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ phải muốn đào lên muội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-nu-phu-vuong-gia-dung-sang-mot-ben/256703/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.