Chương 17: Tiếng đàn
Tuy rằng đã vào đêm nhưng Hàn bá vẫn thuận lợi mua được cây đàn gỗ tốt nhất trong tiệm trước khi cửa hàng nhạc cụ đóng cửa. Lúc đưa đến tay Cơ Ngọc, Cơ Ngọc tùy ý gảy thử vài âm, khẽ nhíu mày.
Hàn bá lập tức hỏi có phải âm sắc không tốt không, có cần đổi đàn mới không. Cơ Ngọc liền giãn mày ra, cười lắc đầu: “Đàn tốt, chỉ là hơi không quen tay thôi.”
Hắn đuổi Hàn bá đi, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi ngồi bên giường, hắn xếp bằng ngồi đàn đặt trên đầu gối, hỏi tôi muốn nghe khúc nhạc gì.
Hắn nói có rất nhiều cổ khúc hay nhưng tôi nói tôi chỉ muốn nghe khúc nhạc hắn viết.
Hắn trầm mặc một lát, nói: “Được thôi.”
Đôi tay thon dài trắng nõn đặt trên dây đàn, hắn không động đậy. Khoảnh khắc nào đó dường như gió ngừng thổi, ngọn nến ngừng lay động, thời gian ngưng đọng. Sau đó tiếng đàn thanh thoát từ đầu ngón tay hắn phá không mà ra, như mũi tên nhỏ rời cung bắn thẳng vào lòng người, tiếp theo như gợn sóng từng lớp từng lớp lan tỏa mang đến cảm giác run rẩy nhỏ bé khó tả.
Tôi trong nháy mắt ngây người.
Gió cũng lay động, ngọn nến cũng lay động, thời gian cũng lay động, dây đàn trong lòng tôi cũng cùng nhau rung động. Tất cả là vì tiếng đàn du dương linh hoạt tuôn trào mà đến, chảy qua thân thể tôi, thậm chí tôi còn vì chúng mà chảy về một điểm cuối vô danh nào đó mà cảm thấy tiếc nuối.
Đối với người chậm tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800337/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.