🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 6: Sóng Ngầm

Ngọc Trang quận chúa là biểu muội của Hạng Thiếu Nhai, vốn là đến phủ thăm di mẫu, ngày đó vốn phải đi rồi nhưng Lão phu nhân vô cùng yêu thích Tô Tranh, nhất quyết giữ nàng ở lại không cho về. Tô Tranh không tiện trái ý người lớn tuổi liền bẩm báo Quảng Thành Quân, xin ở lại phủ Hạng Thiếu Nhai nửa tháng để bầu bạn cùng Lão phu nhân.

Hai ngày sau là lễ hội Phàn quốc, theo lệ sẽ có màn pháo hoa rực rỡ bên bờ hồ Úc Thanh ngoài vương cung, toàn bộ dân thành Phàn Đô đều có thể chiêm ngưỡng. Trong Hầu phủ có một vọng cảnh các, mùa xuân thưởng hoa, mùa thu ngắm trăng, cũng là địa điểm tuyệt vời để xem pháo hoa.

Cơ Ngọc được mời lên các cùng xem pháo hoa, tôi và Hạ Uyển theo hầu bên cạnh hắn. Trên đường đến vọng các vừa khéo gặp Tô Tranh và đám tỳ nữ của nàng, Tô Tranh khi thấy Cơ Ngọc thì mắt sáng lên nhưng trên mặt lại kiềm chế rất tốt, không lộ vẻ vui mừng ra ngoài. Cơ Ngọc cũng chỉ khẽ cúi đầu mỉm cười hành lễ, không hề ân cần.

Hai người sóng vai bước đi, trò chuyện đôi câu, nội dung phần lớn là âm luật mà tôi chẳng hiểu gì. Có thể thấy qua vài ngày tiếp xúc, Tô Tranh rất thưởng thức tài nghệ âm luật của Cơ Ngọc, vẻ mặt nhìn hắn đã khác hẳn vẻ ngạo mạn ban đầu. Dung mạo hai người đều cực phẩm, khi hai người nghiêng đầu nói nhỏ bên nhau tựa như một bức họa, vạn vật thế gian đều lu mờ làm nền, chỉ còn lại đôi bích nhân diễm lệ này.

“Cơ công tử và quận chúa thật là xứng đôi vừa lứa.” Gia nhân đi ngang qua xì xào bàn tán. Tôi nghe vậy quay đầu vừa vặn chạm mắt Hạ Uyển, nàng hiển nhiên cũng nghe thấy câu nói này, chúng tôi nhìn nhau cười.

Hạ Uyển là tỳ nữ theo hầu Cơ Ngọc lâu nhất, hẳn là người hiểu rõ nhất tài giao tế khéo léo của Cơ Ngọc.

Chỉ cần Cơ Ngọc muốn, hắn và ai mà chẳng xứng đôi?

Lên đến vọng các, Tô Tranh đã bị Lão phu nhân gọi đến ngồi bên cạnh, Lão phu nhân cực kỳ sủng ái nàng, muốn nàng cùng ngồi chung. Tô Tranh ngồi vào vị trí chủ vị ở giữa, Cơ Ngọc ở vị trí khách, giữa hai người cách một khoảng không nhỏ.

Khi pháo hoa bắt đầu, Tô Tranh vụng trộm liếc nhìn Cơ Ngọc, Cơ Ngọc đang ngửa đầu nhìn pháo hoa, ánh sáng rực rỡ trong đáy mắt hắn lúc sáng lúc tối, quang ảnh trên gương mặt nghiêng nghiêng giao hòa như tranh vẽ, mỗi nét bút đều vừa vặn đúng chỗ. Hắn như có cảm giác, quay đầu chạm mắt Tô Tranh rồi nghiêng đầu khẽ cười.

Tô Tranh có chút bối rối quay mặt đi, vành tai đỏ ửng.

Loại bầu không khí mập mờ kín đáo này thật sự khơi gợi lòng người.

Cơ Ngọc cười thu hồi ánh mắt, khuỷu tay chống lên lưng ghế, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng xoa vào nhau. Hắn khẽ gọi tôi: “A Chỉ?”

Tôi bước lên khẽ đáp: “Vâng.”

Hắn quay mắt nhìn tôi, hỏi: “Vì sao cô cứ nhìn ta mãi vậy?”

Tôi ngước mắt vừa vặn chạm vào đôi mắt phượng cong cong ý cười của hắn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vì công tử đẹp mắt.”

Hắn hơi kinh ngạc, đôi mắt phượng khẽ mở lớn, đúng lúc một đóa pháo hoa nở rộ bên tai, chiếu sáng không khí giữa chúng tôi, chiếu sáng gương mặt nghiêng nghiêng và đôi mắt hắn cũng chiếu sáng bóng hình tôi trong mắt hắn. Tiếng pháo hoa vỡ tan xèo xèo tựa như rắc một nắm nước vào chảo dầu sôi, nhiệt liệt trào dâng.

Bầu không khí mập mờ kín đáo thật sự khơi gợi lòng người.

“Đẹp hơn cả pháo hoa sao?”

“Pháo hoa là vật vô tri, sao sánh được với người sống sờ sờ.”

Đây là lời nói thật lòng của tôi, tôi vẫn luôn biết hắn rất đẹp.

Hắn cúi đầu khẽ cười hai tiếng, tựa lưng vào ghế chậm rãi nói: “Cô cũng thật là thẳng thắn. Có thể nói ra lời động lòng người một cách thản nhiên như vậy, xem ra trong lòng không nghĩ như vậy đâu.”

Bầu không khí mập mờ kín đáo khơi gợi lòng người nhưng bị nhìn thấu liền mất đi hiệu lực.

Tình cảm chân thành phần lớn khó mà nói ra lời hoa mỹ, tựa như Tô Tranh bối rối quay mặt đi không nói một lời. Càng là những lời hoa mỹ có thể thốt ra không cần suy nghĩ, càng là không có chân tình.

Đạo lý này hắn cũng hiểu, cho nên hắn mới có thể biểu diễn vừa vặn đúng mực, lời nói cũng động lòng người, vẻ mặt cũng động lòng người.

Cơ Ngọc bắt đầu hỏi chuyện chính: “Việc ta giao cho cô, cô có đối tượng nghi ngờ chưa?”

Tôi nói ra suy nghĩ của mình, hắn khẽ nhướng mày: “Thú vị nhưng dù sao cũng là người thân cận của Thiếu Nhai, điều tra cẩn thận một chút, không có chứng cứ xác thực đừng ra tay.”

“Ta hiểu.”

Tôi lui xuống đứng sang một bên, nhìn pháo hoa rợp trời, xung quanh các vị quý nhân chén rượu giao nhau, dân chúng ngoài phủ vui vẻ tựa vào nhau ngước nhìn, khắp nơi đều là bầu không khí náo nhiệt hân hoan. Tôi lơ đãng nhìn một hồi, ánh mắt lại rơi về phía Cơ Ngọc, hắn vẫn tựa lưng vào ghế, khi thì cười nhìn pháo hoa, khi thì cùng các vị quý nhân hai bên hàn huyên vài câu.

“Công tử không thích pháo hoa sao?” Tôi hỏi Hạ Uyển.

Hạ Uyển ngẩn người: “Sao cô nương lại nghĩ vậy?”

Nàng lớn hơn Cơ Ngọc hai tuổi, không tính là mỹ nhân nhưng mày mắt dịu dàng, cười lên má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Trong số các tỳ nữ của Cơ Ngọc, Hạ Uyển có uy tín cao nhất, ngay cả Thường Nhạc ngạo nghễ cũng rất nghe lời nàng.

“Công tử hình như có chút né tránh pháo hoa.” Tuy rằng hắn ngụy trang rất tốt.

“Ta còn tưởng cô nương không muốn tìm hiểu về công tử.” Hạ Uyển bật cười, nàng nói: “Công tử là người từng trải qua chiến hỏa, pháo hoa pháo trúc những thứ mang mùi thuốc súng nồng nặc này đều không thích lắm.”

Tôi cúi đầu đáp phải. Tôi quả thật không mấy quan tâm Cơ Ngọc có thích pháo hoa hay không, chỉ là vô tình chú ý tới thôi.

Chỉ là vô tình, tôi cũng không thích pháo hoa.

Mẫu thân tôi qua đời lặng lẽ không một tiếng động, khi đó vừa đúng sinh thần của phụ vương, người bày tiệc mời sứ thần các nước yến tiệc ba ngày, liên tiếp đốt pháo hoa ba đêm. Mỗi đêm tôi đứng dưới màn pháo hoa rực rỡ và tiếng trống nhạc huyên náo, ba ngày chưa từng chợp mắt.

Từ khi đó tôi không thích pháo hoa.

Ngày hôm sau Hầu phủ xảy ra chuyện rối rắm, vốn là Trương thị vì chuyện không được đưa lên vọng cảnh các mà nổi trận lôi đình trong sân. Nhị tiểu thư lại đột nhiên rơi xuống nước, sau một hồi tay chân luống cuống cứu lên bờ thì bị kinh hãi phát sốt cao.

Khi sự việc xảy ra, nhũ mẫu của Nhị tiểu thư đi nhặt diều cho nàng, khi trở về thì Nhị tiểu thư đã vùng vẫy trong nước. Nhị tiểu thư nói mình bị người ta đẩy xuống nhưng nàng không thấy là ai. Nhũ mẫu lại nói khi bà rời khỏi Nhị tiểu thư thì chỉ có Trương thị cùng nha hoàn thân cận của bà ta ở đó, không có người nào khác.

Nhị tiểu thư là con gái của Chiêu Nguyên công chúa, đích nữ duy nhất của Hạng Thiếu Nhai, Lão phu nhân thương yêu vô cùng. Lúc này mọi chứng cứ đều chỉ về Trương thị, Trương thị hoảng hốt vô cùng, nước mắt lưng tròng thề thốt nói mình đã rời đi trước khi Nhị tiểu thư rơi xuống nước, chỉ là ngoài nha hoàn thân cận của bà ta ra không ai có thể làm chứng.

Tôi đi ngang qua đại sảnh đúng lúc Trương thị đang nắm tay Lão phu nhân khóc lóc biện bạch, bà ta từ khe hở giữa đám người nhìn thấy tôi lập tức ngừng khóc, chỉ vào tôi nói với Lão phu nhân: “Tôi… tôi rời khỏi A Yến thì tỳ nữ này đã gặp tôi, nàng có thể làm chứng cho tôi, tôi căn bản không có thời gian quay lại đẩy A Yến xuống nước mà.”

Tôi im lặng nhìn bà ta, đám nha hoàn của bà ta kéo tôi lại, Trương thị mặt mày lem luốc vì khóc lóc vẫn cố gắng làm ra vẻ hiền hòa an ủi, nói với tôi: “Ngươi là tỳ nữ của Cơ Ngọc công tử phải không? Ngươi nói với Lão phu nhân, ngươi cứ nói thật thôi, giờ Thân ngươi có thấy ta từ hoa viên đi ra không?”

Lúc đó tôi đi ngang qua hoa viên, quả thật thấy bà ta hùng hổ dẫn theo đám nha hoàn đi ra ngoài.

Tôi nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của bà ta, làm ra vẻ kinh hãi nhỏ giọng nói: “Trương tiểu phu nhân đang nói gì vậy? Nô tỳ không hề gặp qua ngài.”

Trương thị ngẩn người, không thể duy trì được vẻ mặt hiền hòa giả tạo kia nữa, dùng sức đẩy tôi một cái chỉ vào tôi giận đến run người: “Ngươi… ngươi nhận của người khác bao nhiêu lợi lộc mà vu oan hãm hại ta như vậy?”

Lão phu nhân không kiên nhẫn khẽ hắng giọng hai tiếng, hiếm khi giọng điệu trở nên nặng nề, quát mắng Trương thị một hồi. Trương thị nắm chặt cánh tay tôi dùng sức đến mức như muốn vặn nát xương, cuối cùng cũng không cam lòng buông tay, oán độc trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nới lỏng cánh tay, nói một tiếng xin phép rồi lui xuống.

Nhị tiểu thư vẫn còn bệnh, Lão phu nhân cuối cùng hạ lệnh giam Trương thị lại đợi Nhị tiểu thư khỏe lại rồi định đoạt. Hậu viện Hầu phủ Lão phu nhân là người nói một không hai, mặc cho Trương thị khóc lóc ầm ĩ vẫn bị giam lại.

Nha hoàn của Trương thị sau đó đến tìm tôi, vẻ mặt cũng kiêu căng hống hách như Trương thị, vung tay lên định tát tôi một cái, bị Mặc Tiêu lúc đó ở bên cạnh tôi ngăn lại. Mặc Tiêu lạnh lùng liếc xéo nha hoàn kia một cái, nói: “Tỳ nữ của Cơ Ngọc công tử chỉ có công tử mới được đụng vào, ngươi tính là cái thá gì?”

Nha hoàn kia cắn môi, chỉ vào tôi nói: “Vì sao ngươi không nói thật! Ngươi hại Tiểu phu nhân nhà ta như vậy, ngươi sẽ bị báo ứng đó!”

Tôi còn chưa kịp mở miệng Mặc Tiêu đã phản bác: “Ngươi nếu thật sự tin báo ứng, sao không tin rằng cảnh ngộ của Tiểu phu nhân nhà ngươi hiện tại chính là báo ứng của trời? Ý trời đã định A Chỉ việc gì phải ngăn cản?”

Trước đây Hạ Uyển từng nói, Mặc Tiêu là người ăn nói sắc sảo nhất trong số các tỳ nữ, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy. Nàng vốn rất ghét tôi, bây giờ lại đứng ra bênh vực tôi khiến tôi có chút bất ngờ.

Nha hoàn kia cãi không lại Mặc Tiêu, tức giận khóc òa lên.

“Rốt cuộc là ai sai khiến ngươi hại Tiểu phu nhân nhà ta! Là Sở thị có phải không!”

Mặc Tiêu nhìn tôi, tôi lắc đầu bước đến gần nha hoàn kia, áy náy nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ có lẽ nhận nhầm người rồi hoặc là lúc đó ta lơ đãng. Ta thật sự không nhớ rõ nữa, Tiểu phu nhân kéo ta qua đó tình hình căng thẳng càng không nhớ ra. Ta là tỳ nữ của Cơ Ngọc công tử, có lý nào lại muốn hại Tiểu phu nhân nhà các ngươi?”

Tôi mỉm cười, trong lòng lại chẳng có chút gợn sóng nào.

Đợi nha hoàn kia nửa tin nửa ngờ ủ rũ bỏ đi, tôi quay lại cảm ơn Mặc Tiêu đã giúp tôi đỡ cái tát kia. Mặc Tiêu khoanh tay trước ngực, có chút mất kiên nhẫn phẩy tay: “Ai bảo ngươi phản ứng chậm chạp như vậy, ta sợ nàng ta giở trò hai tay cùng lúc đánh ngươi thành ngốc luôn.” Dừng một chút, nàng đánh giá tôi một hồi, đầy ẩn ý nói: “Có điều, ngươi diễn kịch cũng khá đấy.”

“…Cái gì?”

“Cái vẻ mặt thành khẩn áy náy kia của ngươi, ta suýt nữa thì tin ngươi thật.” Nàng nghiêng đầu cười cười: “Ngươi luôn mang vẻ mặt hờ hững này, ta đôi khi thật tò mò, châm ngươi một kim liệu ngươi có chảy máu không, có cảm thấy đau không.”

Ánh mắt nàng nửa chế giễu nửa tò mò.

Tôi cười cười đáp: “Ta cũng là người, đương nhiên là sẽ đau.”

Sau khi chia tay Mặc Tiêu tôi đi tìm Tử Thần, hắn thấy tôi có chút kinh ngạc, cười hỏi có phải có tiến triển gì không, có cần hắn giúp đỡ chỗ nào không.

Tôi nhìn hắn nói: “Quan hệ giữa Sở tiểu phu nhân và Hầu gia hình như không tốt như vẻ bề ngoài thì phải?”

Tử Thần nhướng mày, nhìn tôi không nói gì.

Xem ra Hạng Thiếu Nhai sủng ái Sở thị nhưng Sở thị lại có phần lạnh nhạt, hôm qua Hạng Thiếu Nhai cũng dẫn Sở thị lên vọng cảnh lâu chứ không phải Trương thị, dưới khung cảnh pháo hoa rực rỡ Sở thị hết lần này đến lần khác liếc nhìn Hạng Thiếu Nhai, nếu Hạng Thiếu Nhai có ý quay đầu lại nàng lập tức lại dời mắt đi. Chỉ tiếc là cả quá trình Hạng Thiếu Nhai cũng không nhìn Sở thị được mấy lần.

Nữ tử cao ngạo như Sở thị, ngay cả con cái cũng không màng lại đối với Hạng Thiếu Nhai lộ ra tình cảm thấp kém. Sở thị thích Hạng tướng quân, tướng quân lại không thích Sở thị cho nên Sở thị có oán hận mà lạnh nhạt, tướng quân có áy náy nên ân cần.

Tuy rằng Tử Thần không trả lời tôi nhưng đáp án đã quá rõ ràng.

Tôi khẽ mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Nô tỳ có thể nhờ huynh giúp đỡ điều tra một người được không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.