Chương 3: Ván cờ
Từ sau lần gặp mặt đó tôi không còn gặp lại Nam Hoài Quân nữa, nghĩ rằng ân oán vốn chẳng đáng kể này cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Nếu có một ngày gặp nhau ở âm tào địa phủ cũng khỏi tốn công tôi giải thích dài dòng.
Ngược lại Cơ Ngọc bắt đầu thường xuyên gọi tôi qua.
Những ngày đầu mới trở thành A Chỉ, thực ra tôi rất ít khi gặp Cơ Ngọc, phần lớn là Hạ Uyển hoặc Lai Anh đến dạy tôi quy củ, lại có những cô nương khác truyền đạt ý tứ của Cơ Ngọc. Hắn trông có vẻ rất bận rộn cũng không vội muốn tôi làm gì.
Lần đầu tiên đến phòng của hắn, hắn mặc một thân bạch y đơn giản, trước mặt bày một ván cờ, chống tay lên trán, đôi mắt phượng ngậm cười nhìn tôi.
“Biết chơi cờ không?”
Hắn hỏi tôi như vậy.
Tôi lắc đầu: “Không biết.”
Hắn chống cằm cũng không để ý, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi đi, ta dạy cô.”
Tôi đáp lời ngồi xuống đối diện hắn, hắn đem hết quân cờ trên bàn cờ thu lại bỏ vào hộp mây. Dưới ánh đèn lay động ngón tay trắng trẻo thon dài, đầu ngón tay và hổ khẩu có lớp chai mỏng, là một đôi tay đẹp của người chơi cờ.
“Cô có biết lần này ta đến Phàn quốc, là vì sao không?” Hắn vừa thu quân cờ vừa hỏi.
“Không biết.”
“Thử đoán xem.”
Tôi ngẩng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nụ cười hờ hững lộ ra một tia sắc bén. Tôi bèn suy nghĩ về tất cả những gì hắn làm gần đây, trả lời: “Công tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800357/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.