Chương 63: Độc Thoại
Cơ Ngọc buông cổ tay tôi ra, quay người lại thắp đèn. Ánh lửa chiếu sáng căn phòng, gương mặt tái nhợt của tôi trên giường bệnh cũng nhờ ánh lửa mà nhuốm thêm chút sắc ấm.
Cơ Ngọc ngồi xuống mép giường lặng lẽ nhìn “tôi” một hồi, đột nhiên thở dài một tiếng, nghiêng người nằm xuống bên cạnh tôi, trông như đã mệt mỏi đến cực độ. Đôi mắt hắn ngập tràn tơ máu, chăm chú nhìn “tôi” đang nhắm nghiền mắt trên giường, khẽ nói: “Ngày thứ tư rồi, ta vẫn không thể ngủ được.”
“Cứ thế này mãi, đợi đến khi nàng tỉnh lại, có lẽ ta cũng sống không nổi nữa rồi.” Giọng Cơ Ngọc khẽ khàng mang theo ý cười, như thể đang nói đùa vậy. Nhưng dứt lời hắn không cười nữa, ánh sáng trong mắt dần chìm xuống.
Hắn nhìn người bệnh vô tri vô giác trước mặt, dường như bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng lộ ra ngoài, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp. Cơ Ngọc khẽ cười một tiếng, nói: “Nàng chỉ thích A Yêu, nàng vốn quý trọng sinh mạng như vậy, A Yêu đã chết rồi, nàng còn làm những chuyện này vì ta làm gì?”
“Đám người các nàng ấy mà, Cố Linh cũng vậy, Thẩm Bạch Ngô cũng vậy, nàng cũng vậy, trước kia khi ta không được tin tưởng, chịu khổ chịu nạn thì chẳng thấy ai trong các người đâu. Giờ ta thay đổi rồi thì từng người từng người xếp hàng đến hoài niệm ta của trước kia, không thấy nực cười sao?”
Trong đêm tĩnh mịch, chỉ có ánh nến, ánh trăng, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800462/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.