Chương 44: Hối hận
Ánh nến lờ mờ, màn đêm thăm thẳm.
Lúc tôi tỉnh lại thì vừa đúng canh ba, dưới ánh nến lay lắt Cơ Ngọc đang ngủ say trước mặt tôi. Chúng tôi đều là mặc nguyên quần áo mà ngủ, trên người tôi được đắp một chiếc chăn dày còn hắn thì lại không đắp gì cả. Hắn dường như có chút lạnh mà co người lại, tay nắm lấy cổ tay tôi, giống như mỗi lần trước đây.
Đây là phòng của Cơ Ngọc, giường của Cơ Ngọc, chăn của Cơ Ngọc.
Tôi ngẩn ngơ nhìn gương mặt đang ngủ say của Cơ Ngọc hồi lâu, đợi đến khi sự khô khốc đau rát của đôi mắt gọi thần trí của tôi trở về, tôi mới từ từ nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi say rồi, tôi đã khóc một trận lớn.
Cơ Ngọc đã ôm lấy tôi nhưng chỉ cần hắn buông tôi ra thì tôi lại bắt đầu khóc. Hắn có lẽ là bất đắc dĩ mới ôm tôi về phòng của hắn.
Tôi vậy mà lại khóc thành cái dạng này, tôi còn tưởng tôi thật sự đã chấp nhận, không còn để ý nữa rồi. Nhưng hóa ra trong lòng vẫn luôn khó chịu đến thế, tôi đúng là kẻ tự lừa dối mình.
Đầu óc choáng váng, ngay cả những mảnh ký ức cũng đứt quãng như mộng như thật. Dường như tôi đã từng nằm trên giường nhưng lại túm chặt lấy tay áo hắn không chịu buông, hắn cũng nằm xuống, dùng tay áo còn lại lau nước mắt cho tôi, trên lớp vải gấm vân chéo màu đỏ tía thượng hạng toàn là những vệt nước loang lổ đậm nhạt.
Lần trước gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sac-thai-le-thanh-nhien/1800492/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.