Anh thật sự quá điên cuồng!
Giang Nam và Mộ Bác Văn muốn ngăn cản, nhưng con dao kia đã đâm vào da thịt.
Nếu bọn họ ngăn cản, nói không chừng con dao lập tức bị chính anh đâm vào!
Mộ Bác Văn cũng sắp điên rồi!
Anh ta tiến lên một bước, vội la lên: “Anh cả, tất cả...”
"Tôi không muốn ở bên anh!” Cố Cơ Uyển bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó đập đầu vào một cái bàn cách đó không xa.
Mộ Tu Kiệt hoàn toàn chết lặng, anh nghĩ tới ngàn vạn khả năng, nhưng chưa bao giờ ngờ tới, cô thà chết cũng không muốn đi cùng anh.
Vì ngạc nhiên, tay anh cũng buông lỏng, tay Cố Cơ Uyển lập tức rút ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Con dao loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, anh cứ như vậy nhìn cô vọt tới chiếc bàn bằng đá cẩm thạch mà quên ngăn cản.
Giang Nam hít sâu một hơi, cùng Mộ Bác Văn, lập tức đi tới.
May mắn là trước khi đầu cô đập vào góc bàn đã ngăn cô lại.
"Đau..." Bị cản lại Cố Cơ Uyển ôm lấy bụng của mình, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lúc này Mộ Tu Kiệt mới kịp phản ứng, muốn qua ôm cô lại nghe được rất rõ ràng tiếng gọi yếu ớt của cô: "Giang Nam, Giang Nam..."
"Đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở đây! Đừng sợ!”
Giang Nam đỡ cô lên, Cố Cơ Uyển thuận thế đổ vào trong ngực của anh ta.
Cố gắng chịu đựng cơn đau đớn truyền đến từ trong bụng, cô khàn giọng nói: “Đưa tôi rời đi, cầu xin anh, dẫn tôi đi!”
Giang Nam thấy sắc mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/263208/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.