Chỉ cần cô đồng ý, đồng ý trở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ tha thứ tất cả, được không?
Được không? Có thể không?
Cầu xin cô...
Chưa có ai từng nhìn thấy vẻ mặt hèn mọn thế này của cậu cả Mộ, cũng không có ai muốn tin rằng, anh lại có thể ăn nói khép nép để cầu xin người khác như vậy.
Không sai, ánh mắt của anh, lời nói của anh, tư thái của anh đã là một loại cầu xin.
Cầu xin cô, nói cô vẫn còn yêu tôi, nói cô vẫn là người phụ nữ của tôi.
Cầu xin cô...
Trái tim Cố Cơ Uyển chưa bao giờ hoảng loạn và chua xót như giờ phút này.
Không phải sợ mình sẽ bị anh làm gì, càng không phải sợ Giang Nam thế nào, mà là, sợ anh...sợ anh sẽ xảy ra chuyện.
Không biết tại sao, chỉ là có cảm giác anh sẽ xảy ra chuyện.
Trái tim cô thật sự hoảng loạn, thậm chí hoảng loạn đến mức cô quay đầu tìm ánh mắt của Giang Nam.
Cô không biết nên làm thế nào, cô sợ, cô thật sự hối hận.
Nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy không phải là Giang Nam mà là Mộ Bác Văn, người đứng ở bên cạnh bọn họ cách đó không xa.
Mộ Bác Văn mặt không biểu tình nhìn bọn họ, thật ra một chữ cũng không nói, nhưng khoảnh khắc Cố Cơ Uyển nhìn thấy anh ta, trong lòng chợt lạnh đi.
Chuyện đã đến mức này, quay đầu, có phải sẽ thất bại trong gang tấc không?
Cần gì? Cần gì phải thế này?
Cô dùng sức giãy dụa, nhưng vẫn bị Mộ Tu Kiệt khống chế như cũ.
Mặc dù anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/263209/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.