Cuối cùng, xe dừng lại bên bờ biển, Lâm Duệ lập tức chạy ra ngoài, cạch một tiếng khoá cửa xe lại.
Anh ta sử dụng tốc độ nhanh nhất suốt cả cuộc đời biến mất trong nháy mắt.
Trong xe, quần áo của người đàn ông trở nên lộn xộn.
Trên khuôn mặt cấm dục còn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lại chảy xuống hai má dọc theo thái
dương của anh, khiến anh có cảm giác quyến rũ nói không nên lời!
Bàn tay to ướt mồ hôi của anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói khàn khàn: “Cố Cơ Uyển, có biết bây giờ em đang làm gì không?” “Tôi...” Cố Cơ Uyển lắc đầu, không biết gì cả.
Mộ Tu Kiệt nheo mắt lại: “Biết tôi là ai không?”
Anh không ngờ mình sẽ có một ngày như vậy, bị một cô nhóc làm mất khống chế!
Nhưng anh muốn cô biết rõ, người đàn ông trước mặt cô bây giờ là ail
Cố Cơ Uyển thở hổn hển, đôi mắt mơ màng nhìn anh.
Anh là ai? Anh... “Anh là... Mộ Tu Kiệt”
“Rất tốt!” Cuối cùng Mộ Tu Kiệt cũng buông cô ra, nâng ngón tay thon dài lên, tao nhã cởi áo sơ mi của mình. Đây vẫn là lần đầu tiên anh chủ động cởi quần áo trước mặt cô, cho dù là kiếp trước, hay là kiếp này!
Cố Cơ Uyển suýt chút trợn tròn mắt, đã biết Mộ Tu Kiệt có sức quyến rũ từ lâu, nhưng cô không ngờ anh không chỉ có sức quyến rũ, đó rõ ràng là ma lực!
Nhưng, ánh mắt của anh thật đáng sợ...
Sự bình tĩnh trong đôi mắt lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/285978/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.