Không đợi Cố Cơ Uyển bình tĩnh lại, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, các bác sĩ và y tá đẩy cửa vào.
Đi sau bác sĩ là Mộ Tu Kiệt.
Anh ta đã thay quần áo, áo sơ mi trắng quần tây đen, vẫn ăn mặc nghiêm túc như trước.
Sự hỗn loạn trên biến giờ phút này đã biến mất.
Quay người lại, anh lại là một con người đàn ông đẹp trai có vẻ ngoài chín chản, lạnh lùng đến mức làm cho người khác chỉ dám đứng xa nhìn.
Tô Tử Lạp đến đứng từ xa nhìn cũng không dám, nhìn thấy cậu chủ Mộ tiến vào, đứng lên, tránh qua một bên.
Lâm Duệ đi sau Mộ Tu Kiệt, nhìn thấy Cố Cơ Uyển tỉnh lại, ánh mắt tràn đầy niêm vui.
“Mợ chủ cuối cùng cũng tỉnh lại rồi sao? Cơ thể cảm thấy thế nào? Còn có thể kiên trì không?”
Kiên trì? Kiên trì cái gì?
Cô Cơ Uyển không hiểu, muốn nhìn Mộ Tu Kiệt, nhưng lại không dám.
Sau khi biết mình trước đây thật sự đã cưỡng hôn người đàn ông này, sao còn dám nhìn anh chứ?
Nhìn một chút thôi là cảm thấy chột dạ?
“Tình trạng bây giờ thế nào?” Mộ Tu Kiệt lạnh nhạt liếc nhìn cô, mặt không biểu cảm.
Lãnh lùng như vậy, thật giống như chẳng xảy ra chuyện gì đêm nay vậy.
Bác sĩ kiểm tra cho Cổ Cơ Uyển một lượt, lập tức nói: “Không còn gì đáng ngại nữa rồi.”
Y tá rút mũi kim cho Cố Cơ Uyển. Sau khi truyên dịch, cơ thể cũng cảm thấy có tinh thân hơn nhiều rồi.
Ngoại trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt, thì không có gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/286092/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.