Lời nói này của Cố Cơ Uyển là nghiêm túc, Mộ Tu Kiệt cũng tin tưởng rằng cô sẽ không dùng danh nghĩa của anh và làm ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà bây giờ chuyện anh quan tâm không phải là cái đó.
Điều mà anh quan tâm, đó chính là sự thất vọng lúc nãy trong đôi mắt của cô, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
“Cậu cả Mộ, xin anh tránh xa!" Cố Cơ Uyển muốn đẩy anh ra.
Trở ngược lại một cái, cổ tay bị tay của anh bắt lại.
“Đã đến đây rồi, còn chưa hầu hạ tôi cho tốt mà đã muốn đi?”
Anh nhìn không thấu, cho nên dứt khoát không chịu buông tay.
Cũng không biết là mình đang bất an cái gì, chỉ là có cảm giác không hiểu được, bây giờ tha cho cô đi thì anh... sẽ hối hận.
Nhưng mà anh đã sống trên đời này hơn hai mươi năm, có khi nào mà anh thầy hối hận?
Anh sẽ không hối hận, tất cả những chuyện này hoàn toàn đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Hiện tại Cố Tĩnh Viễn đã lâm vào bước đường cùng rồi, anh chỉ cần chờ sau khi ông cụ nhà họ Cố tỉnh dậy, đối mặt với cục diện rối rắm khiến cho ông ta bất lực.
Đối với người sắp gần kề cái chết như ông, cho dù bây giờ có muốn mạng của ông ta cũng sẽ không để cho ông ta đau khổ bao nhiêu.
Huống hỗ gì Mộ Tu Kiệt cũng không muốn mạng sống của ông cụ Cố.
Chỉ có thể để cho ông ấy nhìn thấy tận mắt Cố thị một tay ông đã gây dựng. tâm huyết nhiều năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712583/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.